"Ta chỉ lo chủ nhân nhà ngươi sẽ bị cảm lạnh thôi, chứ ta không sao..." Vân Trân thấp giọng oán trách.
Nàng còn chưa nói xong, Nha Sát liền trừng mắt nhìn nàng.
"Trừng cái gì mà trừng! Lời ta nói đều là sự thật!"
Nàng là dựa vào lòng trung thành của Nha Sát với Lưu Vân Bạch, biết Nha Sát ngay lúc này sẽ không dám làm ra chuyện gì quấy rầy Lưu Vân Bạch nghỉ ngơi, cho nên mới dám cố ý khiêu khích Nha Sát.
Quả nhiên, Nha Sát cố kỵ Lưu Vân Bạch dựa vào người nàng, chỉ trừng mắt liếc một cái.
"Chiếu cố chủ nhân cho tốt." Dứt lời, Nha Sát cầm kiếm bỏ đi.
Vân Trân nhìn theo Nha Sát, sau đó cúi đầu nhìn Lưu Vân Bạch dựa vào vai mình.
Lưu Vân Bạch ngủ vẫn có sức công kích như vậy.
"Ngươi đó, không biết tu được phúc khí ở đâu, lại có Nha Sát trung thành với ngươi như vậy!"
Vân Trân nâng một tay được tự do muốn véo má Lưu Vân Bạch, thử xem xúc cảm từ gương mặt yêu nghiệt này có gì khác với mặt nàng. Nhưng thời điểm sắp đụng tới Lưu Vân Bạch, nàng lại đột nhiên thay đổi tâm ý, rút tay về.
Vân Trân thở dài, quay đầu, nhìn về phương xa.
Lưu Vân Bạch đúng là người phức tạp.
Khi ngươi cảm thấy hắn nguy hiểm, ngươi lại thấy hắn yếu đuối, khi ngươi cảm thấy hắn tàn nhẫn, lại phát hiện người khác tàn nhẫn với hắn hơn hắn tàn nhẫn với người khác...
Dù sao cũng chính là phức tạp, phức tạp đến mức ngươi căn bản không biết hắn là loại người gì.
Khi nãy Nha Sát nói với nàng, hôm nay là ngày giỗ của mẫu thân Lưu Vân Bạch, cho nên hắn mới khác thường như thế.
Mỗi năm đến ngày này, hắn đều sẽ trở nên khác thường.
Trước kia khi ở Nam Hoang, trong ngày này hắn đều đột nhiên biết mất, ai cũng không tìm được.
Nha Sát cũng phải nỗ lực mấy năm, mới không bị hắn bỏ rơi trong ngày này.
Mà tối qua, hắn cả đêm không ngủ.
Hôm nay, Lưu Vân Bạch bảo nàng tới, dùng ân tình nàng nợ trong vụ án của Tào gia làm trao đổi, bảo nàng thay y phục này, giả dạng thành mẫu thân của hắn, ở cùng hắn một ngày.
Lưu Vân Bạch nói lửa lớn năm đó thật ra do mẫu thân hắn gây nên, chính vì biết bản thân hoài Lưu Vân Bạch, muốn giết đứa bé trong bụng.
Nàng tin thời điểm nói chuyện này với nàng, Lưu Vân Bạch hận mẫu thân hắn.
Vì thế mới trong tình huống thần trí không rõ, thiếu chút bóp chết nàng.
Nhưng khoảnh khắc cuối cùng, hắn lại thay đổi chủ ý, ôm nàng khóc lớn.
Hắn lúc ấy chắc là rất yêu mẫu thân của mình.
Hận.
Cũng yêu.
Nhưng tất cả đều không thể thay đổi một sự thật, đó chính là vừa rồi Lưu Vân Bạch thiếu chút giết nàng!
Chờ trả xong phần ân tình này, ngày tháng về sau, nàng phải cố gắng tránh xa Lưu Vân Bạch, càng xa càng tốt.
Hắn có lẽ có thời thơ ấu bất hạnh, nhưng đây không phải lý do hắn biến thành kẻ điên!
Nàng muốn cách xa hắn trước khi hắn hoàn toàn điên cuồng.
Rất nhanh, Nha Sát đã quay lại, trong tay mang thêm một chiếc áo choàng.
...
Lần nữa tỉnh dậy, Vân Trân phát hiện mình nằm trên giường.
Nàng không biết mình ngủ từ lúc nào, sao lại về căn phòng lúc trước.
Nàng xoa đầu, mang giày xuống giường.
Chờ nàng mở cửa ra, mới phát hiện trời bên ngoài đã tối.