"Chỉ là chút thuốc điều dưỡng cơ thể, ngươi không cần để ý." Vân Trân muốn làm bộ không có việc gì.
"Chỉ là thuốc điều dưỡng cơ thể?" Tử Thị nheo mắt, "Nếu chỉ là thuốc bình thường, tại sao ngươi phải gạt chúng ta một mình ở đây nấu thuốc? Nếu thật sự là thuốc bình thường, vậy ngươi không ngại ta phái người đem số thuốc này đưa về kinh thành giao cho Lục điện hạ đúng không?"
"..."
Lần này Vân Trân không nói.
"Cho nên, đây căn bản không phải thuốc bình thường đúng không? Đây rốt cuộc là gì?"
Vân Trân nhìn Tử Thị, nửa ngày sau, thở dài.
Nàng xoay người, tiếp tục ngồi xổm trước bếp lò, vừa quạt vừa nói: "Ngươi nói không sai, sức khỏe của ta quả thật xảy ra chút vấn đề, nhưng không phải như ngươi nghĩ. Ngươi cũng biết ta là đại phu, tuổi nhỏ đã đi theo sư phụ học y thuật, cũng học giải độc. Thuốc trước khi cho người khác dùng, ta đều tự mình thử xem có hiệu quả hay không, dần dần cơ thể gặp chút vấn đề." Nói tới đây, Vân Trân quay đầu cười với Tử Thị, "Ngươi cũng biết mấy ngày trước ta bị người ta ám toán, độc trong cơ thể theo đó phát tác, cho nên ta bây giờ mới suy yếu như vậy."
Những lời này của Vân Trân, thật thật giả giả.
Tử Thị nghe xong, bán tín bán nghi.
"Nghiêm trọng không?" Nàng ấy hỏi.
"Việc này khó nói lắm." Vân Trân nhìn chằm chằm bếp lò, "Có lẽ ta chưa nói với ngươi, sư phụ của ta là Độc Thủ Y Tiên Tôn Hoài Cảnh tiếng tăm lừng lẫy giang hồ. Y thuật của lão nhân gia, ông ấy dám nhận thiên hạ đệ nhị, không ai dám nói mình là thiên hạ đệ nhất. Ta là đệ tử của ông ấy, cũng là đệ tử duy nhất của ông ấy, y thuật của ta ngươi cũng thấy rồi. Chút độc này ta có thể giải, nhưng quá trình tương đối lâu. Ta gạt các ngươi cũng vì không muốn các ngươi lo lắng, đặc biệt là... Điện hạ..."
Nói tới đây, Vân Trân cúi đầu, che giấu ưu sầu trong mắt.
"Thật sao?" Lúc này, Tử Thị tin hơn một nửa.
Danh hào Độc Thủ Y Tiên nàng cũng nghe qua.
Nghe nói lúc trước Lục hoàng tử điện hạ trúng độc, người trong thiên hạ không ai có thể giải. Cuối cùng, vẫn là Độc Thủ Y Tiên ra mặt giải độc cho Lục hoàng tử.
Mà trước đây, nàng vì khiêu chiến cao thủ các bộ lạc phiên bang, kinh mạch bị hủy. Cuối cùng nhờ Vân Trân trị liệu, hiện tại ngoại trừ không thể luyện võ công, không thể vận động mạnh, những việc khác trên cơ bản đều không có ảnh hưởng.
Cho nên, dù là sư phụ của Vân Trân hay bản thân Vân Trân, y thuật của họ Tử Thị đều tin.
"Ừ." Vân Trân gật đầu, "Bây giờ, ngươi biết bí mật này rồi, ta hi vọng ngươi có thể thay ta giữ bí mật. Tạm thời ta vẫn chưa muốn để điện hạ biết, không muốn khiến ngài ấy lo lắng. Ta định chờ độc trong người giải xong rồi sẽ nói với ngài ấy. Ngươi có thể đồng ý với ta không?"
"Được, ta đồng ý với ngươi. Có điều, sau này chuyện mua thuốc cứ giao cho ta. Việc này ngươi thấy được không?"
"Được."
Chuyện nấu thuốc xem như qua.
Vân Trân giao phương thuốc cho Tử Thị.
Nàng không sợ Tử Thị cầm phương thuốc của nàng đi tìm đại phu hỏi thăm.
Bởi vì trong phương thuốc đó, nàng đã thêm vài dược liệu, đảo lộn thứ tự, cho dù Tử Thị tìm đại phu xem cũng không thể nhìn ra vấn đề.