Một chữ "Ừ" chặt đứt tất cả hy vọng trong lòng Vân Trân.
Nàng khẽ cười.
Nụ cười khiến Tử Thị nhìn cũng đau lòng.
"Vân Trân. Ta cũng là vô tình nghe các phu nhân tới chùa Kỳ Sơn thắp hương thảo luận mới biết. Ta không định gạt ngươi, nhưng đây dù sao cũng là chuyện của ngươi và Lục điện hạ. Ta nghĩ, ngài ấy không nói ngươi biết có lẽ có dụng ý của ngài ấy. Mà chuyện này, vẫn nên để chính miệng ngài ấy nói với ngươi mới đúng..."
"Nhưng chàng không nói với ta." Vân Trân nhẹ giọng, sau đó chậm rãi quay đầu, nhìn vào hưng không.
Chàng không nói với ta.
Nếu Liễu Hoán Hoán cũng nghe được tin Liễu Trản Anh mang thai mà tới kinh thành, vậy chứng minh chuyện Liễu Trản Anh mang thai đã không phải ngày một ngày hai.
Lần trước Triệu Húc tới là nửa tháng trước.
Khi ấy Triệu Húc chắc đã biết Liễu Trản Anh mang thai.
Nhưng hắn không nói với nàng.
"Vân Trân..." Tử Thị nắm lấy tay nàng, phát hiện hai tay nàng vô cùng lạnh lẽo, "Ngươi đừng như thế. Ngươi thế này, ta sẽ rất lo lắng, điện hạ biết được cũng sẽ rất lo lắng. Tuy hoàng tử phi hoài hài tử của điện hạ, nhưng người điện hạ yêu nhất, người điện hạ uy duy nhất vẫn là ngươi. Ngươi..."
"Đừng nói nữa. Tử Thị, ngươi đừng nói nữa..." Vân Trân nhắm mắt lại, "Ngươi để ta ở một mình, để ta ngẫm lại đã..."
Tử Thị nhìn gương mặt trắng bệch kia, cuối cùng gật đầu.
"Được, ta không quấy rầy ngươi. Ngươi nghỉ ngơi đi."
Nói xong, Tử Thị chỉnh chăn lại cho nàng, sau đó ra ngoài.
Nàng gặp nha hoàn bưng thuốc tới ở cửa.
"Để thuốc lại rồi đi thôi." Tử Thị nhíu mày nói. . ngôn tình ngược
"Nhưng cô nương..."
"Để nàng ấy nghỉ ngơi trước đã, đừng quấy rầy điện hạ."
"Vậy bên phía điện hạ... Khi nào chúng ta nói chuyện cô nương ngất xỉu với điện hạ?" Nha hoàn hỏi.
Khi Vân Trân ngất xỉu, nha hoàn liền muốn bẩm báo chuyện Vân Trân đã biết Liễu Trản Anh mang thai cùng chuyện nàng ngất xỉu với Lục hoàng tử.
Nhưng Tử Thị ngăn cản nàng.
Tử Thị nói, đây là chuyện giữa Vân Trân và Lục điện hạ.
Chuyện Lục hoàng tử phi mang theo là cửa ải khó khăn giữa họ, cũng là khảo nghiệm.
Bước tiếp theo phải đi thế nào, nên để bản thân Vân Trân quyết định. Tất cả, đều chờ Vân Trân tỉnh táo lại rồi nói.
Là phải về kinh hay tiếp tục ở lại đây, chờ Lục hoàng tử tự mình đến nơi rõ chân tướng với nàng.
Tất cả đều phải chờ Vân Trân tự quyết định.
"Chờ thêm một chút đi." Tử Thị nhìn dãy núi nơi xa, chậm rãi nói.
Với sự hiểu biết của nàng về Vân Trân, chuyện này dù đến cuối cùng giải quyết thế nào...
Trong lòng Vân Trân mãi mãi tồn đọng khúc mắc.
Giữa nàng và Lục hoàng tử khẳng định sẽ có nút thắt, nút thắt vĩnh viễn không bao giờ gỡ ra được.
Có lẽ chính vì như vậy, Lục hoàng tử mới chậm chạm không dám nói chân tướng với Vân Trân.
...
Nhóm người Liễu Hoán Hoán ở chùa Kỳ Sơn hai ngày.
Trong lúc này, Liễu Hoán Hoán có tới tìm Vân Trân. Chỉ là Vân Trân tuy đã tỉnh, nhưng sức khỏe lại ngày càng kém, sắc mặt vẫn luôn rất tệ.
Liễu Hoán Hoán ngồi một lát, dặn dò vài câu, liền cáo từ.
Hai ngày sau, Liễu Hoán Hoán và bằng hữu rời khỏi chùa Kỳ Sơn, về kinh thành.
Sau khi về kinh thành, nàng ấy về Trấn Bắc Hầu phủ trước, sau đó tiến cung.