Editor: Thẩm Huỳnh.
Từng đôi mắt đỏ rực sáng lên trong căn phòng tối tăm, chúng nhìn đăm đăm ra ngoài cửa.
Bà lão quỷ và ông Lý không nén nổi vẻ sợ hãi, bất chấp người chơi ngăn cản, họ tru lên một tiếng dài rồi bỏ chạy về góc tối.
Một đám quỷ nhỏ cao bằng nửa người trưởng thành lao từ phòng giữa ra, nhào tới bọn họ.
Tốc độ của quỷ nhỏ rất nhanh.
Chúng lao vào dùng hàm răng bén nhọn tựa dã thú cắn xé bà mẹ con ông Lý, chỉ vài giây ngắn ngủi đã khiến hai con quỷ trưởng thành tan nát thành từng mảnh nhỏ.
Người chơi chứng kiến đều sợ ngây người.
Võ Dương và anh em Mập Gầy cảnh giác nhìn đàn quỷ nhỏ.
Lâm Đan Đan và Vương Bái Bình xụi lơ xuống nền đất, hoảng hốt không rõ mình thả đám quỷ nhỏ này ra là đúng hay sai.
Dáng vẻ của quỷ nhỏ khiến hai người họ nhớ đến con đã tấn công mình ngày đầu tiên, thậm chí còn nảy ra nghi ngờ rằng có khi nào Võ Dương và Cố Cửu đã phán đoán sai rồi.
Phải chăng búp bê ma do đám trẻ con biến thành mới là thứ đáng sợ nhất?
Cố Cửu vẫn chống chày cán bột, mặt lạnh tanh nhìn đám quỷ nhỏ.
Sau khi chúng cắn nát hai con quỷ trưởng thành thì cũng không để ý đến người chơi mà như ong vỡ tổ chạy ra khỏi sân, miệng cười hi hi ha ha, cả đám trẻ kéo nhau nhảy nhót đầy hoạt bát và đáng yêu.
Cố Cửu nhấc chân bước đi: "Đuổi kịp chúng nó."
Lục Tật bưng đèn dầu yên lặng đi bên cạnh cô, cả quá trình lặng thing không chút cảm giác tồn tại.
Võ Dương và anh em Mập nén đau đớn âm ỉ do vết thương, nhanh chóng theo sau.
Vương Bái Bình thấy vậy, run rẩy kêu lên: "Mọi người chậm đã, chờ tôi với!"
Gã và Lâm Đan Đan vừa bị màn vừa rồi dọa nhũn như con chi chi, thấy mọi người đi theo quỷ nhỏ thì gấp gáp đỡ nhau chạy lại.
Hai người họ nào có gan ở lại, dù cho quỷ nhỏ có nguy hiểm thật thì cũng phải căng da đầu nối đuôi đi cùng.
Bảy người cần đèn dầu đi cạnh đám quỷ nhỏ.
Đèn dầu là vật chiếu sáng duy nhất, tuy thoạt nhìn khá yếu ớt mỏng manh nhưng vẫn ngoan cường cháy le lói.
Bốn trản đèn dầu này là vật phẩm được cấp trong phòng bọn họ.
Võ Dương nhìn đám búp bê trẻ em phía trước rồi lại nhìn đèn dầu, mở lời: "Cô Cố, chúng ta phải rời khỏi thôn Thanh Sơn trước khi đèn dầu tắt hoặc không thể đi nữa."
Lời này không chỉ nói với riêng Cố Cửu mà còn nhắc nhở cả nhóm.
Chẳng qua anh ta nói với Cố Cửu là một cách ngầm thể hiện rằng bản thân cực kì tin tưởng cô, xem cô là đồng đội có thể kề vai sát cánh chiến đấu.
Trong thế giới trò chơi này rất khó để trao niềm tin cho một người xa lạ, Cố Cửu dùng thực lực của bản thân chứng minh cho anh Võ Dương thấy mình đáng để anh ta tín nhiệm.
Cố Cửu ừm một tiếng rồi đáp: "Chúng ta phải đẩy nhanh tốc độ."
Đèn dầu chỉ có thể cháy trong một giờ, bọn họ đi từ lầu hai xuống tới nay đã gần mười phút, vậy còn khoảng năm mươi phút, thời gian vừa đủ.
Ra khỏi phạm vi nhà ông Lý, xung quanh bóng tối bao trùm, chỉ có ánh sáng lập lòe từ đèn dầu miễn cưỡng giúp người chơi nhìn thấy đường đi.
Nhóm quỷ con nhảy nhót cười đùa phía trước, tiếng cười khanh khách văng vẳng trong bóng đêm.
Nhận thấy đám quỷ nhỏ đi hướng ra ngoài cửa thôn, mấy người Mập Gầy thở phào, bọn họ đã đúng, búp bê trẻ em hẳn là "người" dẫn đường cho người chơi.
Vương Bái Bình căng thẳng theo sát mọi người, tròng mắt bất an đảo lia lịa đầy nỗi sợ với sự tồn tại phi nhân loại.
Gã run giọng nói: "Vì sao sao trẻ em thì biến thành búp bê còn người lớn bị nguyền rủa thì biến thành dạng quỷ?"
Theo lý thuyết, người lớn bị nguyền cũng nên có dạng búp bê chứ? Hơn nữa tối đó ma quỷ tấn công họ có dạng búp bê vải.
Võ Dương nói: "Đại khái bởi chúng ta đã thả hồn trẻ em bị quỷ nhốt ra.
Lúc trước quỷ quái dùng hình dạng búp bê là để làm nhiễu phán đoán của người chơi."
Anh ta nói xong, mọi người thông não, đồng thời cảm nhận được phó bản hiểm ác, thế mà còn chơi kế nghi binh làm lệch logic của của người chơi.
Nếu bọn họ đoán sai, về phe ác quỷ, chỉ sợ chết thế nào cũng không biết.
Đây là đặc tính của tiểu thế giới, nếu bọ ác quỷ trong trò chơi giết chết thì cơ thể ở hiện thực cũng sẽ chết.
Đang nói chuyện, nhóm người chợt cảm thấy có gì đó khang khác.
Lục Tật, Võ Dương, anh Gầy giơ đèn dầu lên cao, nháy mắt thấy rõ bóng hình lay động xuất hiện trong bóng tối.
Nhờ ánh sáng mập mờ, bọn họ có thể thấy thấp thoáng từng gương mặt cực kì quen thuộc.
Đó chính là thôn dân từng tiếp xúc mấy ngày nay, thậm chí có cả vợ trưởng thôn.
Chỉ là lúc này mặt họ trắng xanh, đôi mắt đỏ ngầu, tứ chi dài ra, rõ ràng bọn họ đã biến thành ác quỷ, ôm ác ý sâu đậm đối với con người.
Lâm Đan Đan cầm đèn dầu, chứng kiến khung cảnh này suýt chút nữa phát điên.
Nhóm người chơi dường như đã bị người dân hóa quỷ bao vây, hơn nữa số lượng rất lớn ngăn cản phía trước.
"Làm sao đây?" Vương Bái Bình răng đánh cầm cập chỉ muốn ngất lăn ra đất.
Bảy người bọn họ đánh sao lại nhiều quỷ đến thế.
Võ Dương cảnh giác nhìn đám quỷ chặn lối, đôi mắt dừng lại trên người búp bê trẻ em.
Nhóm quỷ nhỏ này cười hì hì nhào qua, trực tiếp cắn xé thôn dân.
Cảnh tượng bạo lực đến tột đỉnh, tựa như hai loại dã thú tàn sát lẫn nhau mà người chơi núp phía sau cảnh giác quan sát toàn cảnh.
May thay sức chiến đấu của quỷ nhỏ cao hơn quỷ trưởng thành, dù số lượng bị áp đảo mấy lần thì chúng vẫn dũng cảm xé nát đối phương.
Bảy người âm thâm thở phào.
"Làm tốt lắm!" Anh Mập vui sướng nói, thấy một con búp bê quay lại nhìn thì anh ta vội che miệng lại.
Nhóm búp bê trẻ con xé hết thôn dân cản đường thì tiếp tục vui vẻ nhảy nhót đi tiếp, trông dáng vẻ hớn hở đầy ngây thơ.
Dù là Vương Bái Bình và Lâm Đan Đan luôn sợ hãi cũng nảy sinh cảm xúc thân thiết hơn với chúng.
Quỷ bảo vệ người đều là quỷ tốt.
Đi hơn hai mươi phút, cuối cùng nhóm người đã đến cửa thôn.
Cửa thôn đen sì, mơ hồ thấy bóng dáng cây liễu cao lớn, gió núi thổi khiến cành lá phất phơ tạo tiếng xào xạc.
Nhóm quỷ nhỏ dừng lại.
Chúng nó châu đầu ghé tai vừa nhìn cửa thôn vừa xì xào thì thầm, người nghe không hiểu chúng nói gì, chỉ dâng lên cảm giác quái quái.
Võ Dương trực giác phía trước có gì nguy hiểm, dặn dò bọn họ: "Mọi người nhớ cẩn thận."
Anh Mập hỏi: "Anh Võ, chúng ta đi đến cửa thôn.
Nếu đi qua cửa ra ngoài hẳn có thể vượt ải rồi?"
Tuy bọn họ có quỷ nhỏ mở đường nhưng trải qua không ít nguy hiểm.
Tuy phó bản mới cấp D nhưng thôn nguyền rủa này bố trí không ít bẫy rập nhằm vào mạng người chơi, nếu từ đầu họ không thống nhất chia sẻ manh mối thì chắc chắn sẽ bị đánh lừa và chọn sai phe.
Anh Mập cảm thấy mối nguy hiểm nhất ở phó bản này hẳn là lựa chọn phe.
"Đúng thế, anh Võ, chúng ta có thể đi chứ?" Lâm Đan Đan và Vương Bái Bình nhao nhao hỏi.
Dựa theo quy tắc trò chơi, chỉ cần bọn họ rời thôn về lại đường nhỏ là có thể thuận lợi qua ải, về thế giới thật.
Võ Dương không hé răng, đôi mắt ánh lên sự băn khoăn, thân thể bởi cảm nhận được sự nguy hiểm mà cứng đờ, trán lấm tấm mồ hôi, không cách nào bước thêm một bước.
Anh ta khác thường khiến mọi người chú ý.
"Anh Võ, anh sao vậy?" Lâm Đan Đan nôn nóng hỏi.
Võ Dương đáp: "Không hiểu sai tôi cứ cảm thấy phía trước rất nguy hiểm."
Người chơi kinh nghiệm phong phú trời sinh nhạy cảm với nguy hiểm.
Võ Dương tuy không tính quá thông thạo nhưng ít nhiều gì anh ta đã trải qua mấy ải, bốn phó bản trước không thiếu tình huống thập tử nhất sinh, anh ta đều dựa vào trực giác và vận may để tránh thoát.
Cảm giác hiểm họa trong lòng nổi lên dồn dập, như có kim chích vào dây thần kinh.
Võ Dương mở to hai mắt săm soi nhưng lại không phát hiện được gì.
Trong bóng tối vô tận, giọng Cố Cửu đều đều vang lên: "Có phải mọi người quên gì đó không?"
"Cái gì?" Mọi người theo bản năng nhìn cô.
"Quỷ núi." Cố Cửu nói nhẹ như bấc: "Kẻ nguyền rủa thôn Thanh Sơn, quỷ núi vẫn chưa xuất hiện đấy thôi?"
Sơn quỷ là big boss của phó bản này, lí nào lại không hiện thân.
Lúc trước Cố Cửu từng hỏi bọn Mập Gầy, được biết mỗi tiểu thế giới sẽ có một boss trùm uy hiếp trí mạng đến người chơi, chẳng bao giờ trốn tránh vô lí do, kiểu gì cũng sẽ xuất hiện.
Nhưng tới tận giờ phút này bọn họ vẫn chưa diện kiến thứ gọi là "quỷ núi."
Võ Dương toát mồ hôi lạnh, anh ta khó khăn nói: "Cô Cố nói đúng, chúng ta suýt đã quên mất quỷ núi..."
Nhóm người rơi vào bầu không khí im lặng nặng nề đến khó thở..