Đúng 9 giờ tối, Cố Cửu cảm nhận được sự lôi kéo quen thuộc.
Chỉ trong nháy mắt cô đã tới không gian sương xám.
Âm thanh máy móc không chút cảm xúc vang lên: [Người chơi chuẩn bị vào phó bản cấp D: Bảy con dê.]
[Nhiệm vụ trò chơi: Sống sót 3 ngày.]
Tiếp theo, Shop hệ thống hiện lên, bên trên hiển thị một loại đạo cụ.
[Đạo cụ 1: Cỏ dại màu đỏ, 1 viên giá 50 tích phân, số lượng: 4 viên.]
[Đạo cụ 2: Thánh quang phù, 1 tấm giá 200 tích phân, số lượng: 1 tấm.]
[Đạo cụ 3: Cưa điện kinh hồn, 1 cái giá 500 tích phân, số lượng: 1 cái.]
***
Cố Cửu xem qua một lượt rồi hỏi hệ thống: "Vì sao trừ cái thứ nhất, toàn bộ đạo cụ đều giống với lần trước? Shop hệ thống của các người lừa đảo vậy à?"
Hệ thống 387 lập tức nhảy ra phản bác: [Không phải lừa đảo mà là phần lớn những đạo cụ cần dùng cho phó bản cấp D đều được đưa ra.
Người chơi có thể lựa chọn không mua, trò chơi đâu ép các cô.]
Cố Cửu khinh thường nói: "Thực tế trò chơi mấy người có ý lừa tích phân của người chơi chứ gì? Cho nên mỗi lần trước khi vào phó bản đều bày shop hệ thống ra, nếu người chơi mua đạo cụ rồi dùng trong tiểu thế giới thì tốt, mà không mua được thì tự nhận bản thân xui xẻo.
Các người vừa kiểm tra sức phán đoán vừa cân đo tài lực của người chơi."
Nếu 387 là con người hẳn lúc này nó phải đổ mồ hôi lạnh như mưa.
Vấn đề này trước nay có rất nhiều người chơi nhắc đến nhưng nội bộ hệ thống luôn chọn giả chết, không để lộ thái độ.
387 làm hệ thống quản gia săn sóc sao có thể giả câm giả điếc được, đành dùng chất giọng non nớt của mình khuyên nhủ: [Đại tiểu thư à, cô biết tôi biết là được rồi, cần gì nói trắng ra thế chứ? Dù sao hiện tại cô cũng có thay đổi được gì đâu...]
Sau khi chứng kiến Cố Cửu vượt hai phó bản, hệ thống cùng với người chơi khác gọi cô là đại tiểu thư, nó nào dám gọi "A Cửu" nữa.
Cố Cửu tâm bình khí hòa đáp: "Cậu nói đúng.
Tôi chẳng qua phát biểu ý kiến thế thôi.
Đúng rồi, vì sao shop hệ thống không thêm chút đồ dùng sinh hoạt người chơi cần vào?"
387 ngơ ngác hỏi lại: [Người chơi thì cần đồ dùng sinh hoạt gì?]
"Đồ ăn bình thường!" Cố Cửu đúng tình hợp lý nói: "Chẳng lẽ các cậu nghĩ bánh mì với mì gói là đồ ăn sao? Người chơi vào tiểu thế giới phải chạy trốn từng giây từng phút, nếu không được ăn uống tử tế tinh thần sẽ cực kỳ suy sụp.
Chẳng lẽ trò chơi trơ mắt nhìn thôi sao?"
Hệ thống 387: [...] Thật ra nó chẳng thấy đại tiểu thư cao quý này tổn thương tinh thần chỗ nào.
Thế nhưng 387 xem trọng Cố Cửu, không dám qua loa với cô, nó vội nói: [Tôi sẽ gửi phản hồi của cô tới tổng bộ trò chơi Chư Thiên.]
Cố Cửu hớn hở: "Phiền cậu rồi.
Yêu cầu của tôi không cao, chất lượng chỉ cần bằng cơm hộp của nhà hàng 5 sao là được."
Hệ thống 387 nghĩ thầm, này còn bảo không cao? Thế mấy món ăn vặt đường phố đã thỏa mãn bao người chơi thì tính gì?
Giao lưu thân thiện với hệ thống xong, Cố Cửu bắt đầu mua đồ.
Đầu tiên, phải mua viên cỏ dại màu đỏ.
Những đạo cụ xếp đầu tiên trong shop đều là vật phẩm thiết yếu dùng trong trò chơi, điểm này hệ thống cực kỳ thành thật.
Cho nên trước khi hiểu rõ tình huống trong phó bản, người chơi cẩn thận đều mua trước mấy món đạo cụ phòng hờ.
4 viên cỏ dại màu đỏ cần tới 200 tích phân.
Mua xong Cố Cửu còn mỗi 50 điểm.
387 cũng biết cô mua 100 ô không gian trong thành Vô Giới, hiện tại nghèo rớt mồng tơi nên nó chẳng hỏi cô có mua thêm đạo cụ bảo vệ không.
Cố Cửu dùng 50 tích phân còn lại mua quần áo, đồ dùng hằng ngày và đồ ăn linh tinh.
Sau khi mua xong, Cố Cửu nói với hệ thống: "Được rồi, vào tiểu thế giới đi."
Lần này 397 nhanh chóng ném Cố Cửu vào phó bản, tránh cho đại tiểu thư họ đỗ tên nghèo khỉ này tiếp tục thăm dò hệ thống.
Nó chỉ là nhân viên cấp thấp nhỏ bé, trò chơi Chư Thiên không phải thứ mà nó có thể can thiệp vào.
***
Cố Cửu đẩy mắt kính, đánh giá hoàn cảnh xung quanh.
Đây là một căn phòng bẩn thỉu và cũ nát.
Trên vách tường có dán rất nhiều giấy báo ố vàng, sơn lót bong tróc từng mảng lộ ra màu gạch.
Trên trần nhà có treo bóng đèn dây tóc, chẳng qua chụp đèn cáu bẩn khiến ánh sáng vàng yếu ớt lại càng thêm mờ nhạt.
Dưới ánh đèn ảm đạm mọi thứ trong căn phòng dường như lay động, Cố Cửu tựa rơi vào ổ yêu ma.
Một người đi đến bên cạnh Cố Cửu.
Cố Cửu quay sang nhìn người đó rồi tươi cười chào hỏi: "A Tật."
Lục Tật hơi cong môi xem như đáp lại, chỉ là nụ cười nửa mùa đặt trong hoàn cảnh này hơi rợn người.
Cố Cửu nói: "Nếu cô không muốn cười thì đừng cười.
Tôi biết cô là cô gái tốt, cần gì phải để ý đến cái nhìn của người ngoài."
Tuy mỉm cười có đôi khi là phép lịch sự nhưng một vài người trời sinh không thích cười, ở cái nơi khỉ ho cò gáy này đâu nhất thiết phải ép buộc bản thân.
Cô gái tốt tính Lục Tật: "..."
"Ôi chao, cô Cố và cô Lục phải không?"
Giọng nói nhiệt tình xen lẫn vui vẻ và bất ngờ vang lên.
Cố Cửu và Lục Tật quay lại nhìn, bắt gặp bóng hình to lớn che khuất ánh đèn, nặng nề chạy đến bên cạnh.
Cố Cửu hơi ngạc nhiên.
Cô mỉm cười: "Ra là anh Mập.
Anh Gầy đâu rồi?"
Anh Mập cười ha hả nhích sang bên, lộ ra hình thể như que củi bị mình che mất.
Thấy Cố Cửu và Lục Tật, anh Gầy cũng khá vui, gật đầu chào hỏi hai người.
"Chúng ta đúng là có duyên, không ngờ lại cùng vào một phó bản." Anh Mập hào hứng đến nỗi thịt mỡ trên người run lên: "Tuy chúng ta mới chia tay nhau ở phó bản thôn nguyền rủa nhưng tôi cứ cảm giác đã qua mấy tháng dài mới gặp lại hai người..."
Không trách anh Mập được, nếu hỏi người gây ấn tượng sâu sắc nhất cho hai anh em họ kể từ khi bắt đầu trở thành người chơi Chư Thiên thì câu trả lời chắc chắn là Cố Cửu.
Rõ ràng là tân thủ nhưng biểu hiện của cô còn kinh nghiệm và trấn định hơn người chơi chính thức như bọn họ, quả đúng là tuyển thủ hạt giống cho ngôi đại cấp cao.
Người chơi có tiềm lực đến vậy thời cơ làm thân tốt nhất là trước khi bọn họ lên level cao hơn.
Mấy người nhận nhau khiến người chơi khác chú ý.
Tuy giữa các người chơi cũng có qua có lại nhưng trong phó bản, rất ít người trao nhiệt tình và tin tưởng cho người khác.
Nhìn không khí bạn bè chan hòa phần nào làm bọn họ hâm mộ.
Lần này có 13 người vào phó bản, 8 người chơi chính thức và 5 tân thủ.
Người chơi cũ cẩn thận quan sát hoàn cảnh mà người mới thì mặt đầy kinh hoàng, mơ màng ngơ ngẩn nhìn bốn phía, được cái không có ai ngu ngốc la lối om sòm.
Nhóm Cố Cửu đang nói chuyện thì thấy một người phụ nữ mặc áo da đen bó sát, trang điểm kiểu khói đi đến chỗ người mới.
Cô ấy không nhiều lời, trực tiếp tóm tắt về trò chơi Chư Thiên và nhiệm vụ đặt ra cho người mới.
Xem ra người này được chọn để dẫn dắt người chơi mới.
Cô nàng không quá xinh đẹp, phong cách tomboy, dáng người điện nước đầy đủ, tổng thể có một sức cuốn hút độc đáo.
Giới thiệu trò chơi với người mới xong, cô nàng không thèm chú ý đến phản ứng của họ mà quay sang nói với người chơi chính thức: "Tôi tên là Ứng Đồng, sắp thăng lên phó bản cấp C."
Lời tự thuật đơn giản và rõ ràng, bày ra bản thân có năng lực hơn người.
Là một người chơi sắp lên cấp C tương đương với kinh nghiệm và bản lĩnh ở mức độ nào.
Vô hình người chơi khác hướng tới cô nàng, xem cô ấy là người dẫn đầu, nghe theo chỉ thị để có thể thuận lợi qua ải.
Quả nhiên, 3 người chơi chính thức còn lại nhìn Ứng Đồng bằng con mắt khác, sôi nổi lại gần cô ấy tự giới thiệu mình.
Anh Mập là người hướng ngoại, thấy đối phương trông có vẻ rất giỏi bèn béo em trai đi tới giao lưu.
Tuy Cố Cửu và Lục Tật không xán vào cô nàng nhưng cũng chẳng cướp vị trí ngựa đầu tàu.
Sau khi mọi người nói xong, hai người cũng đơn giản giới thiệu bản thân.
Tám người chơi chính thức, năm nam ba nữ, tất cả đều là thanh niên hơn hai mươi tuổi xuân.
Năm người mới cũng còn trẻ.
Có một người đàn ông cao to cường tráng mặc áo sơ mi lộ phần ngực lớn và hình xăm rồng từ cánh tay kéo đến vai.
Một trạch nam mặt mày tái nhợt hai mắt dại ra.
Một người phụ nữ trông khá dễ nhìn, có vẻ hơi ngượng ngùng.
Một anh nhân viên văn phòng thành thật mặc vest giá rẻ và cuối cùng là thiếu gia đẹp trai mặc đồ ở nhà màu vàng nhạt.
Ánh mắt thiếu gia đẹp trai đảo trên ba người phụ nữ liên tục, sau đó như muốn dính luôn lên người Cố Cửu.
Hắn ta ngẩn ngơ nhìn cô không chớp mắt.
Trong số 4 người phụ nữ ở đây, Cố Cửu chắc chắn là người xuất sắc nhất từ nhan sắc đến khí chất.
Cô lẳng lặng đứng ở đó tựa như một bức tranh thủy mặc được mạ lên lớp ánh sáng dịu dàng.
Nét đẹp đậm đà mềm mại của phái nữ hòa quyện với khí chất thông tuệ gia giáo làm nơi tối tăm mốc meo này như bừng sáng lên vì cô, làm lòng người nôn nao rung động.
Lục Tật tuy rằng cũng đẹp nhưng sắc mặt đau ốm quanh năm lại luôn lạnh lùng ít nói nên rất dễ khiến đàn ông ngắm nghía rồi quay xe gấp.
Ứng Đồng theo phong cách nữ quyền mạnh mẽ một mình chống cả vùng trời, cô nàng còn lại hay thẹn thùng chỉ có thể xem là thanh tú dễ nhìn.
Loại nhan sắc và khí chất như Cố Cửu rất dễ hấp dẫn sự chú ý của người khác giới, cho rằng cô hiền lương thục nữ như các tiểu thư khuê các thời xưa.
Người đàn ông mặc thường phục tên là Đồ Soái, trong thế giới hiện thực là một thiếu gia nhà giàu ăn chơi đàn đúm.
Hắn ta mải mê nhìn Cố Cửu, ánh mắt của kẻ săn mồi trần trụi không thèm che giấu.
Lục Tật dường như cảm nhận được gì liền liếc sang bên, đôi mắt đen như mực chuẩn xác nhìn chằm chằm hắn ta.
Đồ Soái đột nhiên rùng mình, hắn ta ấy vậy mà bị đôi mắt kia dọa sợ, nhanh chóng cụp mắt làm người.
Chờ Đồ Soái phản ứng lại, hắn ta thầm mắng bản thân bị hoàn cảnh nơi này ảnh hưởng, thần hồn nát thần tính.
Một con nhóc miệng còn hôi sữa có gì mà phải sợ?
Hắn ta đảo mắt lia lịa, đặc biệt là giữa các cô gái.
Khi Ứng Đồng nhìn lại, Đồ Soái còn nở nụ cười, tự cho là bản thân rất đẹp trai hấp dẫn phái nữ.
Ứng Đồng thờ ơ nhìn đi chỗ khác.
Kẽo kẹt---
Âm thanh cực kỳ chói tai vang lên hấp dẫn tầm mắt của tất cả mọi người.
Thì ra là có người đẩy cửa lớn đi vào.
Cửa gỗ chỉ cần dịch chuyển một chút là tạo ra âm thanh ma sát khó nghe.
Đặt trong không gian yên tĩnh, tiếng động đó như đâm thẳng vào lòng người.
Một gã đàn ông gầy guộc nom như bộ xương khô biết đi bước vào.
Gã thậm chí còn khô quắt hơn cả anh Gầy.
Quần áo như treo trên bộ khung trống rỗng.
Bàn tay cầm đèn pin chỉ có một lớp da mỏng bao phủ, gương mặt hom hem lộ rõ hình dáng bản xương gò má và hốc mắt.
Từ ngoài nhìn vào dạng xương, trông như người vượn cổ, một loại động vật hệ linh trưởng chưa tiến hóa xong.
Nhìn ngược nhìn xuôi kiểu gì cũng không thấy gã giống người.
Lúc này, gã dùng đôi mắt vẩn đục tham lam đánh giá nhóm người.
Ánh mắt không chút che giấu sự thèm ăn và dục niệm ác độc, hơn nữa khóe miệng gã còn chảy nước miếng ròng ròng...
Mọi người: "..." Lần đầu tiên gặp NPC thành thật với nội tâm mình như thế.
Người chơi chính thức đồng loạt đứng im, cẩn thận nhìn người đàn ông.
Bọn họ biết gã chính là NPC.
Người mới chưa hiểu gì nhiều về thế giới trò chơi nhưng họ làm việc dựa trên sắc mặt người khác.
Thấy người chơi cũ không động đậy, bọn họ cũng không ngu ngốc đi trước dẫn đầu làm gì.
Tất cả mọi người đều chờ hành động tiếp theo của NPC.
Người đàn ông nở nụ cười với họ nhưng bởi vì hình hài như bộ xương của mình mà nụ cười đó cực kỳ dữ tợn.
"Tôi là chủ nhà của mấy người.
Để tôi dẫn mọi người lên phòng." Gã nói xong, ánh mắt lưu luyến nhìn "khách trọ", bước chân cứng đờ chậm rì rì dẫn bọn họ đi về phòng ở.
Phòng cho thuê nằm tận cùng ở cuối hành lang, phía sau cửa là thang lầu.
Người đàn ông chủ nhà đi rất chậm, nhóm người chơi lấy Ứng Đồng làm người dẫn đầu lầm lũi theo sau.
Cầu thang lên trên lầu rất hẹp, chỉ đi tối đa 2 người một lúc.
Không gian cực kỳ yên tĩnh, Cố Cửu cất tiếng hỏi: "Vì sao xây thang lên lầu hẹp thế? Ngay cả đèn cũng không có, ánh sáng quá yếu, khó đi."
Giọng nói mềm mại trong trẻo mang theo chút nũng nịu chê bai, tựa như bé con bị người nhà chiều hư.
Chủ nhà không thèm quay đầu lại, âm thanh khản đặc vang lên: "Đây là nhà tự thiết kế, năm đó xây nhà cần một khoản tiền khá lớn.
Đổ bao tiền bạc và công sức vào đây, chỉ cần đi được, lại tiết kiệm thêm chút tiền thì cần gì phải tốn kém thêm? Mấy người chọn thuê nhà này không phải vì giá cả hợp lý à?"
Lời trong ý ngoài là cười nhạo bọn họ nghèo rớt mồng tơi còn giả làm đại gia, lấy gì mà oán giận?
Nhóm người chơi rất muốn phản bác, ai thèm đến cái nơi quỷ quái này thuê nhà chứ? Không phải bị các người đè đầu vào thuê à?
Cố Cửu cười lạnh: "Được thôi, ông trả tiền đây, chúng tôi không thuê nữa."
Chủ nhà: "..."
Người chơi khác: "..." Làm vậy cũng được hả?
Chủ nhà điếc tạm thời, tiếp tục leo lên trên.
Cố Cửu thấy thế liền hiểu rõ gã ta không có khả năng trả lại tiền, bèn tiếp tục nói khích: "Tôi đến nơi này thuê nhà không phải là do mấy người quảng cáo lừa đảo hay sao? Chốn rách nát nghèo nàn này mà cũng dám cho người khác thuê, còn không biết xấu hổ thu tiền nhiều.
Bỏ qua tiền thuê đắt đỏ, nhìn mặt đất đi, đầy rác rưởi bẩn thỉu, chắc cũng phải vài chục năm không quét dọn phỏng?"
Suốt dọc đường, miệng Cố Cửu lép bép liên tục, không ngừng chê bai căn nhà, thậm chí còn moi móc lên người chủ nhà, từng lời cực kỳ có tính sát thương.
Nếu là ở thế giới hiện thực đoán chừng chủ nhà đã quay lại toàn bộ và post lên mạng cho đại tiểu thư đẹp mặt rồi.
Tất cả người chơi đều nhìn Cố Cửu bằng ánh mắt nhìn tích, lòng đầy kính nể.
Vừa mới vào phó bản đã tích cực kéo thù hận như vậy ổn sao? Cô không sợ chủ nhà là Boss ẩn, người giết đầu tiên là mình sao?
Cuối cùng cũng đến phòng, chủ nhà đứng yên một bên âm u nhìn Cố Cửu.
Cố Cửu chẳng sợ hãi chút nào, miệng vẫn không tha ai: "Tôi nói sai à? Chính mình không có bản lĩnh, là một gã tồi nghèo nàn còn muốn lên mặt với ai? Chủ nhà thế nào phòng trọ thế ấy, có thể suy ra chủ nhà là một kẻ hà tiện, mốc meo, ghê tởm..."
Một phút kia mọi người cảm thấy chủ nhà rất muốn bóp chết Cố Cửu.
Gã ta y như bộ xương khô mà hai bên thái dương nổi gân xanh lên là thấy nội tâm gã cuộn trào sục sôi ra sao.
Cuối cùng chủ nhà không bóp chết Cố Cửu mà nở nụ cười quái dị: "Hy vọng qua đêm nay cô vẫn hiên ngang bất khuất được như vậy."
Gã không để ý nhóm người nữa.
Chủ nhà chỉ vào phòng xung quanh rồi nói: "Ở đây có 13 phòng, tùy các người lựa chọn.".