*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sau một hồi nói chuyện với các vợ nhỏ của chồng mình thì Hoàng My trở về tẩm cung của mình.
- Xong chưa Min... - Hoàng My đi vào phòng và...
- Em cũng gan quá rồi! Dám trốn anh đi chơi sao?!
- Anh... - Hoàng My giật mình định nói gì đó.
Cảnh tượng bây giờ thật lãng mạng (lãng xẹt thì có). Hoàng My với gương mặt ngạc nhiên, mở to mắt đè lên người Đoàn Huy đang cười không mấy thiện cảm.
- Anh làm gì đấy?! - Hoàng My hơi nhíu mày.
- Làm gì? Bảo bối định trốn tránh việc tùy tiện lén đi chơi à?! - Đoàn Huy đưa tay lên vuốt tóc cô.
Hoàng My phồng má, giẫy đành đạch trên người Đoàn Huy làm anh phải ôm chặt cô lại, cô thì cứ không chịu mà giẫy. Cảnh vật thật làm người ta dễ nghĩ lầm.
- Thôi thôi! Không nói nữa, anh không nói nữa! - Đoàn Huy bất lực, đành phải dỗ dành.
Hoàng My như đã thấm mệt vì vừa hoạt động ngoài trời xong là phải giẫy liên tục thế này, cô dừng lại và thiếp đi trên ngực Đoàn Huy.
Đoàn Huy đưa tay vuốt tấm lưng nhỏ của cô nàng tinh nghịch trên ngực mình. Anh đang suy nghĩ về một số điều mà chẳng ai biết được nó có thể xảy đến và xuất hiện hay không.
____________________
- Ăn nhiều quá sẽ không tốt cho sức khoẻ đâu! - Đoàn Huy đút một miếng bánh hoa quế vào cái miệng xinh xinh đang há to ra kia.
- Thiếp đã ăn nhiều đâu! - Hoàng My lên tiếng phản bác.
Một ngày mệt mỏi lại bắt đầu ở chốn hoàng cung, sau khi xử lý và sắp xếp về vấn đề triều chính xong thì Đoàn Huy liền tức tốc chạy đến bên cục cưng được nâng niu của mình.
- Vậy muốn ăn thêm gì nào? Ta gọi Ngự Thiện Phòng làm cho nàng. - Đoàn Huy cười nhẹ nhàng.
- Ngoại trừ những món không thích? - Hoàng My cười hóm hỉnh.
- Được rồi.
Một lát sau, xử lý xong xuôi những món ngon do Ngự Thiện Phòng làm qua tay Đoàn Huy thì Hoàng My rất vui vẻ. Niềm vui chưa được bao lâu, có người báo tin trong thành xảy ra chuyện, cần hoàng thượng họp triều gấp để giải quyết.
Việc quá đột ngột xảy ra khiến Hoàng My cực kì khó chịu. Giống như sắp bị giật đồ chơi khỏi tay, cô giữ chặt tay áo của Đoàn Huy không cho anh đi khiến anh cũng không dám đi, anh sợ bảo bối nhỏ giận.
Cuối cùng thì đưa ra một phương án là hoàng hậu sẽ cùng đi họp triều cùng hoàng thượng. Phương án này khiến cả triều tá hoả, từ lâu thì phụ nữ không được tham gia vào việc chính sự là điều bắt buộc. Bây giờ thượng lại u mê hậu đến nỗi cho hậu cùng giải quyết việc triều chính.
- Các khanh không có gì để nói à? - Đoàn Huy chống cằm tinh tế nhìn các vị quan lại ngồi phía dưới.
Các vị quan lúng túng và bối rối vì còn ngại với cái bản mặt hoa ghen liễu hờn đang ngồi chống cằm bên cạnh thượng kia.
- Chuyện vừa xảy ra là có một chiếc xe ngựa mất kiểm soát đã đâm vào phủ thừa tướng. - Một vị quan lại cực kì gan dạ mà tiến lên nói.
- Rồi? - Chân mày nhướng lên, Đoàn Huy muốn nghe tiếp.
- Phủ thừa tướng bị thiệt hại nặng nề về nhiều mặt. Cần bù thêm một ít ngân khố của triều đình. - Thừa tướng bước từ ngoài vào với gương mặt đau lòng và trên người có một vài vết thương.
- Ối thừa tướng! Ngài có sao không? - Hoàng My lấy tay che miệng bất ngờ.
Đằng sau bàn tay thon dài ấy, đôi môi mềm mại của thiếu nữ xinh đẹp đã nhếch lên một nụ cười hoàn hảo. Hoàng thượng Đoàn Huy - Nam chính của chúng ta cũng hiểu chuyện gì đang diễn ra rồi.
- Cảm tạ Hoàng hậu nương nương đã quan tâm. Thần chỉ bị thương bình thường, không quá nghiêm trọng. Thần chỉ cần một số ngân lượng nho nhỏ để sửa chữa biệt phủ nhỏ của gia đình mình thôi. - Thừa tướng cười hiền hậu.
Ngoài mặt thì cười hiền như thế, nhưng trong lòng thì thừa tướng đã tính toán hết nước đi để lấy ngân khố. Khi không lại có thiệt hại vào nhà rồi được bù đắp gấp đôi thì tuyệt vời!
"Đúng là một lão hám tiền, bảo sao trước khi nữ chủ ruồng bỏ Cố gia lại không quên đốt kho quỹ. " - Hoàng My hạ bàn tay thon gọn của mình xuống, cười thầm trong lòng.
- Thừa tướng có vẻ mất mát về mặt vật chất. Trẫm nhớ rằng lương vẫn có đầy đủ cho khanh mà? - Đoàn Huy cười.
- Thưa hoàng thượng, tiền đó thần lo cho gia đình, trả lương gia đinh,... Còn nhiều thứ thần phải lo lắng. Thần nghĩ số tiền ít ỏi còn lại không thể đủ để sửa chữa lại mọi thứ. - Thừa tướng cúi đầu nói dối không chớp mắt.
- Ta có thể gọi gia đinh đến giúp xây dựng lại biệt phủ cho khanh? - Đoàn Huy nghiêng đầu.
- Không cần đâu thưa hoàng thượng! Như vậy, thần sợ sẽ phiền hà đến người. - Thừa tướng lắc đầu.
- Vậy thì có lẽ ta phải tài trợ chi phí cho khanh để sửa chữa lại biệt phủ rồi. - Đoàn Huy thở dài.
- Có lẽ bãi triều được rồi nhỉ? - Hoàng My cười ma mị.
- Bãi triềuuuu! - Giọng the thé quen thuộc của thái giám lại vang lên trong khoảng không vắng lặng.
- Thật mệt mỏi cho một buổi sáng trong lành. - Cô than thở khi cùng anh trở về tẩm cung của mình.
- Bảo bối hiểu nỗi mệt mỏi của anh chưa? - Đoàn Huy nhún vai.
- Rồi!! - Hoàng My chu mỏ rồi bước nhanh hơn, vượt mặt anh.
- Ơ này! - Đoàn Huy cũng nhanh chân hơn để đuổi kịp bảo bối của mình.
- Úi! - Tiếng kêu vang lên khi cái mông của Hoàng My chạm xuống đất.
- Nàng có sao không?! - Đoàn Huy chạy đến đỡ cô đứng dậy.
- Cho thần xin lỗi Hoàng hậu! Người có sao không?! - Tiếng hốt hoảng của người đối diện Hoàng My vang lên.
Bàn tay thon gọn của cô gái nha hoàn kia sắp chạm tới, Hoàng My bỗng đứng bật dậy, làm cô gái hơi ngại ngùng rút tay lại. Đoàn Huy cũng chỉ cười cho qua, anh luôn hiểu những điều cô thiếu nữ bảo bối của mình làm là có lý do, và anh cũng luôn tìm ra được lý do đó.
- Người ổn không? - Nha hoàn kia cười ngượng.
- Bổn cung ổn! Ngươi đi được rồi! - Hoàng My thẳng thừng nói.
Cô nha hoàn ấy cũng chẳng biết nói gì mà chạy thẳng một mạch về phía trước. Bỏ lại đằng sau là đôi nam nữ đứng như trời trồng giữa tia nắng ấm của mùa đông.
- Bảo bối có chút ghen tức? - Đoàn Huy vuốt cằm cười.
- Có lẽ vậy! - Hoàng My cười khẽ.
Làn gió thổi qua nhẹ nhàng như muốn lướt qua thế giới ảo diệu không có thật này. Anh và cô đứng đối diện nhau, mỗi người một cảm xúc.
____________________
_________**Góc trò chuyện cùng tác giả**
Thứ sáu, ngày 2 tháng 10 năm 2020
Thời gian đăng: 23 giờ 30 phút
Thời gian hoàn thành: 22 giờ 52 phút
Xin lỗi mọi người rất rất rất rất rất rất rất rất rất rất rất rất rất rất rất rất rất rất rất rất rất rất rất rất rất rất rất rất rất nhiều vì 29 ngày ad chưa ra chương.
Nói cho nó văn vở thì là ad phải làm quen với giáo viên, bài vở,...nguyên một tháng đầu của năm học. Còn nói thô ra thì là do ad chán vô cùng luôn, game thì ad cũng chán rồi.
Bây giờ thời gian lộn xộn mà ad không biết mình nên làm gì luôn. Nguyên một tháng cứ khi nào rảnh rảnh ad lại viết vài chữ nên ra một chương này cho mọi người. Ad không có nhiều lòng nhưng chỉ có nhiều chữ hơn một chút cho mọi người đọc để mọi người đừng bảo ad quá đáng.
Và không kịp cho lắm, Trung thu hôm qua mọi người vui vẻ nha. Trung thu hôm qua ad cùng con bạn đi ăn lẩu nên rất là vui.
Ad mong mọi người có thể thông cảm cho tấm thân này của ad. Yêu mọi người lắm!!