*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hoàng My tỉnh lại liền cảm thấy rất nhức đầu. Cô nhìn quanh, liền nhận ra có vấn đề. Cô mặc một chiếc váy hai dây ngang đầu gối màu trắng như một thiên sứ đơn giản nhưng bị nhốt trong một chiếc khoang chứa hình trụ và trước mắt cô được bao trùm bởi màu đỏ thẫm và chất lỏng màu xanh kì lạ.
Hoàng My muốn đưa tay lên chạm vào lồng kính nhưng thân thể không cử động được. Cô tựa như một con búp bê sứ, chỉ có thể đứng yên một chỗ.
Đôi đồng tử Sapphire như sáng rực giữa thứ chất lỏng màu xanh kia. Hoàng My quá mệt, cảnh tượng bị chìm vào quên lãng.
Hoàng My tỉnh lại một lần nữa, cô thấy mình đang nằm trên giường. Một chàng trai đẹp bước vào phòng của cô.
- Bảo bối tỉnh rồi...em gặp ác mộng sao?! - Giọng Đoàn Huy có chút ôn nhu hơn bình thường làm cô cảm thấy có chút không quen.
- Không sao...
Hoàng My bước xuống giường, đi thẳng vào nhà tắm. Đáy mắt của Đoàn Huy lướt qua tia phán đoán rất nhanh liền biến mất, anh liền đi lấy quần áo để ở trên giường cho cô rồi đi xuống lầu.
Cô thay đồ xong liền bước một cách mông lung xuống lầu. Cô cảm thấy dạo này mình rất mệt mỏi, giống như chỉ một ngọn gió lướt qua thôi là cô có thể ngã ngay lập tức.
Cái lúc mà Hoàng My ngất ở bữa tiệc mừng 3 tập đoàn hợp tác thì cô đã cảm thấy mình có vấn đề. Sống với Vũ Từ 22 năm, cô cũng thỉnh thoảng lại bị mệt mỏi mà ngất xỉu.
Ở phòng khách, Đoàn Huy đã ngồi sẵn trên sofa để đọc sách. Cô chỉ nhẹ nhàng bước xuống rồi ngồi kế anh.
- Tôi mệt... - Hoàng My khẽ nói hai tiếng rồi tựa đầu vào vai Đoàn Huy.
Đoàn Huy không nói gì, chỉ nhẹ nhàng đặt quyển sách xuống bàn rồi bế cô lên đùi mình. Cô vì quá mệt mà lại chìm vào giấc ngủ sâu.
- Andrew... - Đoàn Huy gọi một cái tên lạ.
- Vâng?
Một cậu nhóc tầm 14 tuổi với chiếc mặt nạ cười cong miệng xuất hiện với tư thế cúi người 45°, tay phải đặt lên ngực trái và giọng điệu hớn hở.
- Linh hồn của Hoàng My đang suy yếu!
Giọng Đoàn Huy có chút nghiêm trọng hơn, cặp chân mày nhíu chặt. Cậu nhóc kia đứng thẳng người, nhìn anh và cô. Mặc dù chiếc mặt nạ vẫn cong miệng cười nhưng Đoàn Huy có thể cảm nhận được nét mặt không mấy vui vẻ đằng sau nó.
Cậu nhóc biến mất vào hư vô, chẳng để lại tàn ảnh. Như thể chuyện vừa xảy ra là trí tưởng tượng của chúng ta.
Hoàng My một lần nữa mở mắt ra, cô lại thấy mình xuất hiện trong chiếc khoang chứa kia. Nhưng có một điều kì lạ là có một chiếc đèn dưới chân khoang chứa liên tục nhấp nháy đèn đỏ rọi vào chất lỏng màu xanh làm nó biến sắc.
- ...không...chóng...phục...hồn...mẹ...tan...
Hoàng My lờ mờ nghe được một câu nói của một chàng trai, do sự phân tán âm thanh mà không thể nghe rõ ràng. Cô vẫn không hiểu câu nói nghĩa là gì.
Trong lúc đang khó hiểu và mông lung về tình hình hiện tại thì cô liền ngất đi và trở về thực tại.
- Bảo bối à, em tỉnh rồi! Em mệt mỏi lắm sao? Vậy anh để máy tính chủ xử lí cho em nghỉ dài hạn nhé!
Hoàng My vừa tỉnh lại từ giấc mộng kì lạ thì liền nghe thấy một tràng những lời lo lắng của chủ hệ thống Đoàn Huy.
Cô nhẹ lắc đầu, đã đi chơi thì phải chơi cho trót. Làm sao mà nghỉ giữa chừng được. Có chơi có chịu chứ.
Bỗng nhiên Hoàng My cảm thấy mình khoẻ lên một chút. Không biết có chuyện gì xảy ra nhưng khoẻ lên là tốt rồi.
- Đi làm nhiệm vụ tiếp đi...!
- Nhưng sức khoẻ của bảo bối...
- Tôi không sao.
Đoàn Huy chưa nói xong thì Hoàng My đã chặn lại. Cô không muốn người khác phải lo lắng cho mình đến vậy. Cô đã quen với việc tự mình lo lắng cho mình rồi.
Anh không ngăn được cô thì đành phải nghe theo. Vốn dĩ lúc này Đoàn Huy chỉ cần một nụ hôn vào trán cô là có thể ngăn lại cục diện này, nhưng anh không làm thế...
***Hoàn thành nhiệm vụ***:
*Hoàn thành nhiệm vụ thực hiện nguyện vọng của nguyên chủ *Vô danh* là đến được căn cứ*.
*Hoàn thành nhiệm vụ thực hiện nguyện vọng của nguyên chủ Chiến Thế Huy là cạnh tranh với Nam Vũ, sống an nhàn đến cuối đời*.
*Cấp nhiệm vụ: A*
*Nhận: 5000 tích phân và 40% sao*.
*Hoàn thành nhiệm vụ thực hiện nguyện vọng của nguyên chủ Hạ Dương Kiều là trở thành một gamer vạn người ngưỡng mộ, không bị đồn là dựa hơi anh trai nữa*.
*Cấp nhiệm vụ: A*
*Nhận: 3500 tích phân và 35% sao*.
***Bảng số liệu***:
*Tên: Minh Hoàng My*
*Tuổi: (Là nỗi đau của một người phụ nữ đẹp nên...) Không có*
*Nghề nghiệp: Tử Thần*
*Mị lực*: *100*%
*Nhan sắc: 100*%
*Dáng người: 100*%
*IQ: 100*%
*EQ: 100*%
*Thể lực: 100*%
*Ngôn ngữ: 100*%
*Hệ Thống: Chủ hệ thống Mạc Đoàn Huy*
*Cấp hệ thống: 100/100*
*Thú: Chó(Ma thú*)
*Đạo cụ: Chủy thủ(vĩnh viễn), Lưỡi hái(vĩnh viễn*)
*Vật phẩm: Sao chép linh hồn(vĩnh viễn), Thẻ rút tiền vô hạn(vĩnh viễn*)
*Sao*: *19*%
*Tích phân*: *5155645*
- Đầy rồi sao? - Hoàng My yếu ớt nói ra vài chữ.
- Khi đầy số liệu thì nhiệm vụ giả sẽ có một phần quà và thêm một vài số liệu thống kê, một vài tính năng mới để tiếp tục hành trình.
Nghe anh giảng tận tình như vậy, cô chỉ gật đầu rồi bấm điện thoại mở quà.
Một quả cầu hiện ra, Hoàng My nhìn vào quả cầu trong suốt đó. Không có chuyện gì diễn ra cả.
- Đây là một không gian tự do. Bảo bối có thể ra vào không gian này và tạo ra một thế giới của riêng mình.
Bỗng nhiên Hoàng My cười, có cái để chơi rồi...
Một lát sau, hai người được truyền tống đến không gian vị diện.
Hoàng My tỉnh dậy trong một trạng thái hết sức là mệt mỏi. Cô nhìn cái máy lạnh ở góc phòng một cách chăm chú. Đây không phải phòng cô, đây là phòng y tế. Cảm thấy có người đang đến, cô liền nhắm nghiền mắt lại giả vờ mình vẫn đang ngủ.
- Trân Trân có sao không ạ?!
Một giọng nữ vang lên giữa gian phòng y tế rộng rãi. Hoàng My nghe được trong chất giọng có sự vui mừng thay vì lo lắng cho người được gọi là Trân Trân kia.
Một tràng kí ức ập đến, Hoàng My có chút chóng mặt rồi chìm luôn vào giấc ngủ. Trong mơ, cô được tiếp thu cốt truyện.
*Cô xuyên vào nữ phụ Quý Lệ Trân, anh thì trở thành nam phụ Kim Hoàng Vũ*.
*Nữ chủ là Hữu Ngọc Hạnh, còn nam chủ là Tiêu Tư Trương*.
*Hữu* *Ngọc Hạnh là con nhà nghèo. Cha cô ta say rượu bét nhè nên mẹ cô ta đã bỏ đi. Cô ta nhờ học bổng mới vào được Đại Giáo - Trường dành cho giới quý tộc và học giỏi*.
*Tiêu Tư Trương là con trai cưng của Tiêu gia, nam thần của trường nhưng lại là học sinh cá biệt, ăn chơi đàn đúm, thường xuyên bắt nạt Ngọc Hạnh. Nhưng không biết từ khi nào lại yêu cô ta*.
*Lệ Trân là thiên kim nhà Quý, nhan sắc có, tài năng có, lại còn là hôn thê của người mình yêu - Tư Trương. Vốn tưởng một hoa khôi có tương lai rộng mở như thế sẽ hạnh phúc biết nhường nào, nhưng Ngọc Hạnh đã xen ngang phá vỡ tất cả*.
*Lệ Trân luôn luôn bảo vệ Ngọc Hạnh khi cô ấy bị Tư Trương bắt nạt và trở thành thần tượng trong lòng của cả Ngọc Hạnh. Nhưng đối với Tư Trương, Lệ Trân chính là đang cố gắng ngăn cách anh ta và Ngọc Hạnh*.
*Lệ Trân đã bị Tư Trương đả thương nhiều lần khi cố gắng bảo vệ Ngọc Hạnh. Cuối cùng, khi biết tình cảm thật sự của Tư Trương và Ngọc Hạnh, cô nàng hoa khôi ngày nào cũng vì đau lòng mà chuyển trường đi mãi mãi*.
*Nguyện vọng của Lệ Trân là hủy hôn với Tư Trương, được nhiều người ngưỡng mộ*.
*Còn nguyên chủ của Đoàn Huy - Hoàng Vũ, một học bá của trường. Hoàng Vũ là con hiệu trưởng, kiêm luôn hội trưởng hội học sinh, kiêm luôn cả là một trong bốn nam thần*.
*Ngọc Hạnh vốn là thích Hoàng Vũ vì tính tốt bụng, ấm áp, quan tâm người khác của anh. Nhưng Tư Trương lại luôn phát giác ra được mà kéo Ngọc Hạnh tránh xa Hoàng Vũ. Chỉ khiến cô ta càng ghét anh ta hơn thôi*.
*Hoàng Vũ cũng thích Ngọc Hạnh vì cô ta nhút nhát, học giỏi, lại đáng...yêuuuu...Cuối cùng thì cũng chỉ đành rút lui, làm sao có thể dành được nữ chủ từ tay nam chủ*.
*Nguyện vọng của Hoàng Vũ là khiến Tư Trương bẽ mặt*.
Hoàng My mở mắt ra, nhìn thấy một bản mặt thân quen trong giấc mơ.
Lúc này, Lệ Trân bị Tư Trương đẩy ngã cầu thang vì ngăn cản cậu ta bắt nạt Ngọc Hạnh. Lăn mấy vòng như thế thì mất trí nhớ tạm thời là chuyện thường.
- Trân Trân! Cậu tỉnh rồi... - Nét mặt cô gái có chút vui mừng, nhưng sâu trong đó là sự giả tạo không che giấu được.
- Cậu là...ai?
Hoàng My bắt đầu sự nghiệp diễn xuất, trở thành một ảnh hậu sẽ không khó đối với cô nếu như đây là vị diện điện ảnh. Nhưng nó không phải...
- Cậu sao vậy?! Cậu mất trí nhớ sao?! - Ngọc Hạnh có chút hoảng hốt.
Hoàng My nghiêng đầu, tựa như một đứa trẻ thơ đang thắc mắc. Ngọc Hạnh gọi bác sĩ vào xem lại cho Hoàng My.
Vì là trường quý tộc nên cái phòng y tế như cái bệnh viện không có gì là lạ.
- Cháu tên gì?
Bác sĩ bắt đầu hỏi những câu cơ bản để xem trí nhớ của cô như thế nào. Hoàng My cũng rất phối hợp mà diễn màn "Em không biết mọi người là ai".
- Dạ là Quý Lệ Trân
- Bao nhiêu tuổi?
- Cháu 17 tuổi...
- Cha cháu tên gì?
- Quý Khang
- 470 nhân 40 bằng bao nhiêu?
- 18.800 ạ?
Hoàng My trả lời rất lưu loát làm bác sĩ có chút ngờ vực. Có vẻ là cô bị mất trí nhớ về những người bạn xung quanh, còn kiến thức cơ bản về mình, gia đình và học hành đều bình thường.
Sau khi kiểm tra lại, liền phát hiện Hoàng My đã thực sự mất trí nhớ tạm thời vì cú va đập quá mạnh.
Bác sĩ khuyên là nên đưa Hoàng My đi vòng vòng quanh đây để xem có nhớ bạn học nào không. Có thể giúp ích cho việc phục hồi trí nhớ.
Hoàng My tự tẩy não mình, chính cô đã dùng sức mạnh của mình để xoá một phần kí ức về những người bạn xung quanh đi để diễn một cách chân thực nhất.
Cô giả vờ không muốn Ngọc Hạnh động vào mình vì không quen mà đắp chăn kín mặt rồi ngủ tiếp.
Tin tức hoa khôi Lệ Trân bị mất trí nhớ nhanh chóng được lan ra khắp trường vì có nhiều học sinh đứng hóng hớt ở ngoài. Các học sinh đều đổ tội cho Ngọc Hạnh vì có nhiều học sinh chứng kiến được hoa khôi vì bảo vệ cô ta mà bị nam thần đẩy ngã xuống cầu thang.
Trước một đám lùm xùm trên mạng lẫn trên miệng của mọi người, Ngọc Hạnh bước từ phòng y tế bước ra. Nhìn ánh mắt của mọi người, cô ta không khỏi hổ thẹn vì chính cô ta cũng vừa lướt tin tức.
Tin tức truyền đi một cách chóng mặt, có người còn quay được đoạn video Tư Trương đẩy Lệ Trân xuống, còn Ngọc Hạnh thì chỉ ngồi không làm gì mà đăng lên mạng khiến cho danh tiếng của Ngọc Hạnh một bước xuống biển.
...____________________...
_________**Góc trò chuyện cùng tác giả**
Thứ tư, ngày 19 tháng 5 năm 2021
Thời gian đăng: 1 giờ 30 phút (sáng)
Vì ad viết không kịp 0 giờ để đăng nên đành viết luôn đến 1 giờ 30 rồi đăng.
Hôm nay ad sẽ phải lên trường nhận giấy khen. Vì dịch nên nhà trường chỉ có thể phát quà ngay tại lớp ấy mà chưa in kịp giấy khen nên giờ mới bắt học sinh lặn lội lôi quần áo ra mà lên trường nhận giấy khen rồi về.