*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đúng lúc này, không ngờ Tư Trương lại bênh cho Ngọc Hạnh. Nói rằng cô ta không làm gì sai khiến dân tình phẫn nộ một phen.
Kết quả này khiến cho Hoàng My đang úp mặt vào chăn lướt tin tức khẽ nhếch miệng cười. Nhưng trong nhiệm vụ không có cái gọi là làm cho Ngọc Hạnh bẽ mặt. Làm việc này gần như là công cốc.
Trong một lớp học, có một cô gái đang ngồi lướt tin tức. Nhìn những bình luận ném đá Ngọc Hạnh, vẻ mặt cô gái không cảm xúc. Bấm vài chữ để bình luận vào tin tức rồi tắt điện thoại đi và úp xuống bàn.
Cha mẹ Quý vừa xem tin tức là biết ngay, liền chạy một mạch đến trường Đại Giáo.
- Rốt cuộc thì đã có chuyện gì xảy ra với Trân Nhi...?!
Quý Khang để lộ thái độ cực kì khó chịu khi con gái cưng của mình xảy ra chuyện và chịu thiệt thòi như vậy.
- Chuyện này là do đám trẻ gây ra, để nó tự giải quyết. Hoàng Vũ, con đi gọi Tư Trương, Ngọc Hạnh và Lệ Trân đến đây.
Hiệu trưởng ngồi gác chân, tay xoa thái dương. Đám trẻ ở trường ông thật quậy phá, chắc có khi nghỉ hưu sớm thôi.
Đoàn Huy cười nhạt, vâng một tiếng rồi cúi đầu chào mọi người. Anh bước từng bước đến phòng y tế để xem bảo bối mình như thế nào rồi.
- Lệ Trân...?
Hoàng My nghe thấy tiếng người lạ liền ló mặt ra xem thử. Thì ra là Hoàng Vũ, hay còn là Đoàn Huy. Nhưng cô vẫn phải ngu ngơ không biết chuyện gì.
- Cậu là ai? Cậu gọi tớ có chuyện gì không?
- Cậu đi cùng với tớ lên phòng hiệu trưởng đi, cha mẹ cậu đang đợi ở đó.
Hoàng My cũng không nói nhiều mà sải bước theo Hoàng Vũ, nhưng trước khi đến phòng hiệu trưởng. Hai người phải đi tìm đôi nam nữ chủ đang tình chàng ý thiếp ở đâu đó nữa.
Lát sau, 4 ''con người'' đã đến phòng hiệu trường. Vừa bước vào đã thấy không khí căng thẳng, ông bà Tiêu gia và ông bà Quý gia đang ngồi đối diện nhau.
- Các em đã đến rồi à, mau ngồi xuống đi. - Hiệu trường đưa tay làm động tác mời.
Hoàng My ngồi xuống cạnh cha mẹ Quý. Tư Trương ngồi xuống cạnh cha mẹ Tiêu. Đoàn Huy ngồi xuống chiếc ghế sofa đơn bên cạnh sofa Hoàng My đang ngồi. Còn Ngọc Hạnh rơi vào trạng thái bối rối, ở đây có 3 gia đình cao quý đều ngồi hết rồi, cô ta không có chỗ để ngồi.
Hoàng My thấy vậy thì bày đặt giúp người, cô đi lấy một chiếc ghế học sinh ở góc phòng rồi kéo qua cho Ngọc Hạnh ngồi.
- Cậu ngồi đi, đứng sẽ mỏi chân lắm.
Cô giở giọng tốt bụng, mặc dù chiếc sofa của hai gia đình đang ngồi đều còn dư một phần. Cô không thích gia đình mình ngồi kế nữ chủ và nữ chủ xen giữa cô và Đoàn Huy. Rồi cô làm sao mà cho nam nữ chủ cơ hội thắm thiết tình cảm được.
Ngọc Hạnh không muốn nhưng cũng chỉ cười mà ngồi xuống. Cô cười vui vẻ ngồi lại chỗ của mình.
- Lệ Trân...nghe nói cháu bị mất trí nhớ! Có thật là vậy không?
Ông bà Tiêu rất quan tâm cô vì dù gì cô cũng là một đứa bé ngoan, cô gái hai ông bà ưng ý nhất làm vị hôn thê của con trai mình.
- Dạ vâng...cháu thứ lỗi nhưng hai bác là...?
Ông bà Tiêu có chút ngạc nhiên, không ngờ được tin tức là thật. Quay sang nhìn con trai đứa con trai quý tử nhà mình rồi nhìn về phía Hoàng My.
Tư Trương cũng có chút bất ngờ, vừa nãy đi cùng cô cả một đoạn đường đến đây, thấy cô cứ im im làm cậu ta nghĩ mọi người bịa chuyện. Đến giờ anh ta cũng chỉ nghĩ cô đang diễn mà thôi.
- Bác là Tiêu Tư Truy và bác gái là Huyền Như. Tư Trương đã làm cháu thiệt thòi nhiều rồi.
- Anh Tiêu à, dạo này tôi được báo cáo rất nhiều về việc thằng nhóc Tư Trương vì một cô gái mà hành hung con gái tôi.
Quý Khang lộ rõ vẻ không chấp nhận được trên gương mặt đẹp lão của mình, đập xuống bàn một tập tài liệu. Tay của Tiêu Tư Truy rất nhanh lẹ mà cầm tập tài liệu lên xem, đúng thật là có rất nhiều hình ảnh và báo cáo nói chi tiết từng trận hành hung của Tư Trương đối với Lệ Trân.
- Anh Quý cứ bình tĩnh...dù gì cũng là suy nghĩ bồng bột của trẻ con.
- Chị nói thế đâu có được, rõ ràng con gái tôi đã chịu đựng rất nhiều mà không dám nói mà che dấu cả cha mẹ nó. Con trai anh chị được nước lấn tới, đánh đập con tôi. Chị nói chúng tôi phải bình tĩnh làm sao?!
Huyền Như cố gắng bênh con mình nhưng bị bà Quý phản bác một cách giận dữ. Người làm mẹ như bà làm sao có thể tha thứ cho một đám người dám ức hiếp con gái bà, dù có là người thân thích hay người quan trọng đi chăng nữa.
Hoàng My ngồi diễn vẻ ngu ngơ không biết chuyện gì. Tư Trương nhìn nét mặt đó có chút khó chịu, anh ta cho rằng cô chỉ đang cố gắng diễn cho người khác xem thôi.
- Cậu ta chỉ diễn thôi! Con đẩy nhẹ như vậy, làm sao có thể mất trí nhớ?!!
Hoàng My vẫn ngồi ngơ ngơ ngác ngác như một con nai vàng. Đoàn Huy đưa ra một vài tờ giấy để lên bàn.
- Bác sĩ đã kiểm tra rồi. Cậu ấy thật sự bị mất trí nhớ. Cậu không còn gì để nói nữa đâu!
Tư Trương nhìn tờ giấy rồi nhìn Hoàng My, thấy cô cười cười ngốc nghếch. Anh ta không tự chủ được mà vò nát tờ giấy làm cho Ngọc Hạnh có đôi chút sợ hãi.
Kết thúc cuộc nói chuyện vì chuông hết giờ giải lao và vào giờ học đã reo. Gia đình không muốn ảnh hưởng đến việc học hành của các con nên đã cho 4 đứa nhỏ về lớp học.
- Lệ Trân à! Kiến thức của cậu vẫn ổn chứ?
- Bác sĩ nói là vẫn bình thường.
Đoàn Huy và Hoàng My giả vờ đối thoại với nhau để Ngọc Hạnh và Tư Trương đi kế bên cảm thấy tội lỗi. Anh cũng phải công nhận là cô diễn rất tốt, vậy thì anh cũng phải góp công lao diễn chung với cô chứ.
- Giới thiệu lại nhé! Tớ là Kim Hoàng Vũ, hội trưởng hội học sinh, có chuyện gì thắc mắc thì cậu có thể hỏi tớ. Đây là Tiêu Tư Trương, còn đây là Huỳnh Ngọc Hạnh.
Hoàng My gật đầu như đã hiểu. Thần thái vẫn vô tư như vậy cho đến khi 4 người về đến lớp học.
3 người Lệ Trân, Hoàng Vũ, Tư Trương đều là con nhà giàu học giỏi nên đều vào lớp A, Ngọc Hạnh do học lực giỏi nên cũng vào lớp A. Lớp B là dành cho những học sinh học lực ổn, vừa đủ tiêu chí vào trường. Lớp C là dành cho đám con nhà giàu lười học.
Khi 4 người vào đến lớp học, mọi người trong lớp đều quay sang nhìn. Hoàng My có chút ngơ ngơ, Đoàn Huy hiểu mà dắt cô đến chỗ của nguyên chủ.
Cả lớp A ồ lên một tiếng. Hội trưởng hội học sinh và hoa khôi đã thân thiết đến vậy. Bắt đầu liền có nhiều người ship cặp này, anh và cô đều không để ý.
Đi lướt qua một bàn, Hoàng My và cô bạn ngồi bàn đó nhìn nhau cười một cách bí ẩn rồi Hoàng My trở về chỗ của mình.
Còn với nam nữ chủ, không hiểu sao mà nhiều người nhìn hai người với ánh mắt ghét bỏ. Tư Trương thấy họ nhìn vào điện thoại, liền lấy điện thoại ra xem.
Tin tức Lệ Trân bị mất trí nhớ vẫn đang rất hot trên mạng xã hội của trường. Bên cạnh những bình luận chửi rủa của các học sinh dành cho Ngọc Hạnh thì có một bình luận được nhiều người đồng tình nhất.
Bình luận của cô gái tên Uyên Nhi này đứng đầu top bình luận của bảng tin. Mọi người bắt đầu xì xào bàn tán về mối quan hệ của Tư Trương và Ngọc Hạnh.
Ngay lúc này thì giáo viên bước vào giải vây. Bắt đầu bài học mới.
Cái lớp này dù gì cũng là lớp giỏi, mấy cái môn như ngoại ngữ và toán thì công thức các thứ đều biết hết rồi. Không thèm quan tâm giáo viên đang nói đến cái gì.
Hoàng My ngồi trong lớp nghe cô giảng nhưng lại đang chửi 18 đời tổ tông nhà bạn bên cạnh. Thế méo nào mà nguyên chủ và Ngọc Hạnh lại ngồi chung với nhau ở ngay cửa sổ. Đối với cô thì đấy là một sự sỉ nhục đó.
Đoàn Huy thì ngồi một mình ở bàn cuối dãy kế bên. Anh vẫn hay lâu lâu nhìn bảo bối nhà mình.
Giáo viên ngoại ngữ đang giảng trên bảng, thấy Hoàng My chăm chú như vậy, lại nghe tin cô bị mất trí nhớ. Một học sinh tốt như vậy thì giáo viên không nỡ nhìn học lực của cô bị yếu đi vì bệnh, liền mời cô đứng dậy mà đối thoại.
Sau một màn đối thoại đậm chất khó hiểu thì giáo viên cực kì hài lòng. Có vẻ là mất trí nhớ không ảnh hưởng mấy đến sự nghiệp học hành của hoa khôi trường. Con người vừa có tài vừa có sắc lại vừa tốt tính như vậy thì ai mà không quý mến cho được.
Hoàng My vừa ngồi xuống thì cơn mệt mỏi lại ấp đến, cô gục xuống bàn ngủ. Ngọc Hạnh thấy thế thì muốn tố cáo nhưng bỗng nhiên thấy lạnh sống lưng, quay quanh nhìn thì thấy ánh mắt sắc lẹm của Hoàng Vũ và một cái bóng đen đằng sau anh.
Ngọc Hạnh rùng mình, chớp mắt đã không thấy bóng đen đó đâu, Hoàng Vũ vẫn đang chăm chú nghe giảng. Như rằng chuyện vừa nãy là chỉ là trí tưởng tượng của cô ta.
- Ngọc Hạnh! Em có biết tôi vừa nói gì không?!
Ngọc Hạnh bị kêu tên thì giật mình đứng dậy. Cả lớp nhìn cô ta như nhìn đồ vật. Cô ta không biết nói gì. Giáo viên ngoại ngữ biết tin vì Ngọc Hạnh mà Lệ Trân xảy ra chuyện, mặc dù là học sinh giỏi nhưng dù gì cũng là con nhà nghèo. Ai mà quan tâm đến cô ta chứ.
- Albert...bảo vệ cho Hoàng My. Ta không muốn có chuyện gì xảy ra với cô ấy.
Bóng đen cúi người, biến mất.
Cuối cùng thì tiết học kết thúc trong sự tủi nhục của Ngọc Hạnh. Sự khó chịu của Tư Trương ngồi cách đó không xa khi thấy bản mặt ngủ ngon lành của Hoàng My.
Vừa nãy anh ta cũng tính là mách thay Ngọc Hạnh nhưng liền có cảm giác rùng rợn và chứng kiến một cảnh giống như Ngọc Hạnh vừa nhìn thấy.
- Lệ Trân...! Đã hết tiết học rồi. Cậu phải mau về nhà thôi. - Đoàn Huy qua đánh thức Hoàng My dậy vì đã hết giờ học.
- Hết tiết rồi sao? - Cô ngồi thẳng dậy, dụi dụi mắt.
Đoàn Huy gật đầu cười, mắt liếc nhìn sang hai bạn học còn lại trong lớp.
- Hai cậu không về sao? Nếu vậy thì tớ về trước nhé!
Hoàng My giả vờ quan tâm nam nữ chủ rồi nhanh chóng cùng anh bước ra khỏi lớp.
...____________________...
_________**Góc trò chuyện cùng tác giả**
Thứ năm, ngày 20 tháng 5 năm 2021
Thời gian đăng: 0 giờ 0 phút
Lại một ngày hè nữa bắt đầu, ad lại không có việc gì làm. Thôi thì chương sau sẽ là một tiểu kịch trường nhé! Còn chương này kết thúc tại đây nhen.