Hoàng My đang ngồi đọc sách kế bên hai cậu con trai nhỏ trong phòng đồ chơi.
Dù là anh em sinh đôi nhưng Lôi Tuấn Anh lại vô cùng ngoan ngoãn, ngồi yên lắp ghép mô hình. Còn cậu nhóc Lôi Tuấn Hùng thì lại đang nghịch chỗ này, phá chỗ kia.
Chợt Tuấn Hùng chạy sang cửa nhà kho rồi kéo ra một quyển sách bụi bặm kì lạ. Hoàng My được Tuấn Hùng khều khều rồi đưa cho quyển sách kia.
Quyển sách có vẻ khá cũ, Hoàng My cũng không nhớ là mình đã từng nhìn thấy quyển sách như vậy trong nhà. Hoặc cô đã từng thấy nó nhưng không để ý.
Tuấn Anh và Tuấn Hùng đều tò mò, muốn mẹ mở quyển sách ra cho chúng xem. Hoàng My cũng thắc mắc nên lấy khăn giấy lau đi lớp bụi rồi mở ra.
Trang đầu tiên chính là một bức ảnh cũ, không biết đã chụp từ bao giờ nhưng hình ảnh của đôi nam nữ rất sắc nét. Người nữ mặc một chiếc váy cưới trắng có thiết kế riêng biệt so với những chiếc váy cưới bình thường khác, người nam thì lại có biểu cảm ngượng ngùng mà ôm lấy eo người nữ.
Vài tấm ảnh về cảnh đám cưới hạnh phúc như vậy trong mấy trang tiếp theo. Thêm một vài tấm ảnh cũng về đám cưới, nhưng là một đôi nam thanh nữ tú khác.
Đến một trang giấy, cũng là hai đôi nam nữ ở hai đám cưới khác nhau trước, nhưng mỗi đôi lại có thêm một em bé nhỏ trên tay. Hai gia đình rất hạnh phúc!
Từ từ là những bức ảnh về hai đứa bé ấy, chúng lớn lên, là một bé trai khoẻ mạnh và một bé gái xinh đẹp. Gương mặt múp míp đáng yêu, đôi mắt to tròn ngây thơ.
Đến những tấm hình sau này, hai đứa bé rất ít khi cười. Sau là những tấm hình chụp hai đứa bé với rất nhiều kiểu trang phục đáng yêu, đủ các kiểu dáng.
Sau đó là những tấm hình được chụp lại rất chuyên nghiệp của hai đôi nam nữ đó, cùng hai đứa trẻ được bọc rất kĩ càng.
Và mãi cho đến giữa trang thì chỉ đơn giản là những bức ảnh đời sống của hai gia đình này.
Sau giữa trang thì không còn tấm ảnh nào nữa...
Tuấn Hùng rất thích thú chạm vào mấy tấm ảnh trong quyển sách. Miệng nhỏ cứ hỏi đi hỏi lại mẹ.
- Mẹ ơi, đây là ai vậy?
- Đây là...
Hoàng My chưa kịp nói xong thì đã nghe thấy tiếng gõ cửa, cô vừa ra mở cửa thì đã thấy hai thằng nhóc lớn nhà mình.
- Chào mẹ!
- Tuấn Kiệt, Tuấn Hoàng, hai đứa đi học về rồi sao.
- Vâng.
- Em quên chồng mình rồi sao?
Lôi Y một thân soái khí đứng dựa vào tường kế bên. Hoàng My cười cười, xoa đầu mấy đứa nhỏ rồi quay sang ôm anh.
- Sao em quên được anh chứ!?
Lôi Y xoa đầu Hoàng My, tiện thể đón nhận những ánh mắt hận thù của mấy đứa nhỏ nhà mình.
- Mẹ ơi!
Tuấn Hùng la lên, Hoàng My buộc phải buông Lôi Y ra để chạy vào với đám con nhỏ. Anh cũng đi theo sau, mắt không quên phóng tia lửa điện về phía Tuấn Hùng.
- Anh xem đi, Tuấn Hùng rất thích những tấm ảnh đẹp này.
Hoàng My giơ quyển sách lên trước mặt Lôi Y, tay chỉ vào tấm ảnh cô và anh đứng cạnh nhau với một biểu cảm hết sức chất chơi. Lôi Y hơi khựng lại vài giây rồi cười một tiếng, tay đưa lên xoa đầu Hoàng My.
- Coi kìa, em đang cố gắng khen mình sao?
Hoàng My và Lôi Y được một phen cười vui vẻ. Mấy đứa nhóc nhìn nhau, không nói gì.
- Aaaa, bốn đứa nhóc này đã lớn đến vậy rồi!?
Hoàng My và Lôi Y cùng bốn đứa nhóc nhà mình đến thăm người bác hiệu trưởng. Bao nhiêu năm ròng trôi qua, người bác này vẫn còn một nét đẹp lão như những ngày đầu Hoàng My gặp ông ấy. Cái tính cách lộn xộn cũng không đổi.
- Cháu chào ông.
Tứ Tiểu Tuấn cúi đầu đồng thanhe chào, người bác này cười ha hả rồi hỏi chuyện hăng say. Người hầu mới nhà ông cũng bị chuyện này làm cho si ngốc luôn rồi.
Hoàng My vẫn tiếp tục quản lý Minh Thị nhưng rất ít khi xuất hiện trước công chúng và ở công ty, đa phần là ở nhà chăm mấy đứa nhóc chưa học lớp một của mình. Bao nhiêu chuyện lặt vặt của tập đoàn thì cô sẽ chia đều cho nhân viên làm, còn chuyện quan trọng thật sự cần đến mình thì cô mới nhúng tay vào.
Lôi Y thì vẫn phải đi làm như thường ngày, bây giờ còn kèm theo là phải đón con đi học về. Tình cha con giữa Lôi Y và đám trẻ thì khỏi phải nói, lúc thích lúc không.
Đến một ngày nọ, gia đình này cùng nhau diện đồ đen đi trên phố. Nét đẹp nghịch thiên của gia đình nhà này đã thu hút không ít ánh nhìn của người đi đường.
- Thiếu gia, Thiếu phu nhân, các tiểu thiếu gia, mọi người về rồi sao?
Bác Lâm quản gia đang tưới cây, vừa nhìn thấy Lôi Y và Hoàng My cùng bốn đứa trẻ về thì đã vui mừng réo lên. Tiếng nói cũng đánh động đến các người hầu, họ cũng ngó ra xem thử.
- Bác Lâm, bác vất vả rồi.
Hoàng My cười, đặt tay mình lên bàn tay nhăn nheo của Bác Lâm quản gia. Nói thêm vài câu thì sáu người tiến đến sau vườn.
Đứng trước mộ của Lôi Khải và Vũ Tuyền, Tuấn Kiệt và Tuấn Hoàng đặt bó hoa trên tay mình vào hai ngôi mộ ngay ngắn.
Cầu nguyện...
Trở lại biệt thự Minh gia, Hoàng My thăm bác quản gia rồi cũng ra sau vườn. Sự bố trí sân của hai nhà rất giống nhau, nên hai ngôi mộ cũng đặt ở nơi giống nhau.
- Cha mẹ...
Sau khi Tuấn Anh và Tuấn Hùng đặt hai bó hoa còn lại lên mộ của Minh Chiến Thành và Minh Hoàng Thư, Hoàng My có thể cảm nhận được luồng gió lạnh lướt qua tạt vào mặt mình.
Cầu nguyện...
Tuy bốn người sinh không cùng ngày cùng tháng cùng năm, nhưng đã mất cùng năm cùng tháng cùng ngày. Để lại hai đứa nhỏ chơ vơ cùng vởi gia sản khổng lồ. Nếu không phải là Hoàng My và Lôi Y, có lẽ những người xấu đã lập tức nhắm vào để cướp lấy số tài sản này rồi.
- Hoàng My...
- Sao vậy?
Hoàng My ngồi trên sofa, đan một chiếc nón len xinh xinh để giết thời gian. Lôi Y ngồi bên cạnh suy nghĩ vẩn vơ.
- Em đã từng nghĩ...em sẽ yêu một người như anh chưa?
- Chưa từng!
Hoàng My rất thẳng thừng trả lời, Lôi Y có hơi bất ngờ với câu trả lời của cô. Anh hơi nghiêng đầu thắc mắc, như thế sẽ lập tức giận dỗi bất cứ lúc nào.
- Em chưa từng có ý nghĩ cao xa như vậy.
Hoàng My cười, cốc nhẹ vào trán của Lôi Y. Hai người cười khúc khích vui vẻ rồi trao nhau một nụ hôn ngọt ngào.
_________Tiểu Kịch Trường
Tác giả: Nhấn mạnh rằng vị diện sau là Quân Nhân nhá!
Hoàng My/Chỉ vào kịch bản/: Đổi thoại đi! Tôi thấy dòng này rất sến, dòng này, dòng này nữa, cả dòng này...
Tác giả nhìn Hoàng My với con mắt khinh bỉ thấy rõ.
Hoàng My nhìn lại tác giả với con mắt thù hận thấy rõ.
Đoàn Huy/Lật kịch bản/: Anh thấy kịch bản cũng được mà nhỉ?
Hoàng My: Á à, anh dám ủng hộ cho bà ta trước mặt tôi!
Tác giả/Xắn tay áo khoe xương/: Xùy xùy, con trai ta đã nói vậy rồi. Con đừng bắt ta trọng nam khinh nữ chứ con gái.
Hoàng My: Hứ!
Đoàn Huy: Bảo bối đừng giận, kệ bà tác giả ế chổng ế chơ thích xem ngôn tình đó đi, anh nấu một bữa cho em ăn.
Hoàng My: Anh biết bả ế chổng ế chơ?? Anh còn biết bả thích xem ngôn tình!?? Anh giỏi lắm!!
Đoàn Huy:...Sai trọng tâm rồi thì phải...
Tác giả:...Sai quá sai...ủa mà khoan đã!? Dừng khoảng chừng là hai giây!!
Hoàng My + Đoàn Huy:...
Tác giả/Cầm Vitamin Đạo Đức/: Dám nói ta ế chổng ế chơ!?
Một không gian trắng xoá, có một chàng trai đang bế một cô gái kiểu công chúa chạy vòng vòng. Và sau lưng họ, một con nhỏ hai tay hai dép rượt theo...