Chương 1201
"Cái gì?”
Tô Kim Thư đứng ngây người tại chõ, trong đầu nổ "ầm' một tiếng: "Lâm Mộc, bà đừng có gấp, chậm rãi nói, Lệ Tử Việt làm sao vậy? Không phải bà đến nhà trẻ để đến nó sao?” "Đúng vậy cô chủ, tôi muốn làm món súp gà cho cậu chủ nên ra ngoài mua, chính vì vậy mà đến chậm khoảng mười phút. Vào lúc tôi đến, cô giáo ở nhà trẻ nói Tiểu Việt đã được. đón đi ri "Sao có thể như thế được?”
Tô Kim Thư cúi đầu nhìn đồng hồ, thực tế mà nói, nếu như. Lâm Mộc có thể thuận lợi đón được Tử Việt, có lẽ hiện giờ bọn họ đã về đến nhà.
Cô cố gắng áp chế sự bất an trong lòng, mở miệng an ủi Lâm Mộc: "Lâm Mộc, trước hết bà đừng căng thẳng, hiện tại bà chạy về xem Tử Việt có ở nhà hay không, tôi lập tức. hệ với Lệ Hữu Tuấn bảo anh ấy cho người mở camera giám sát xem sao.”
"Được, được, được!”
Lâm Mộc khôi phục lại tinh thần, trước kia Lệ Tử Việt từng vì chuyện không thích nhà trẻ mà một mình trốn khỏi đó, nói không chừng lần này cậu bé cũng trốn cô giáo cùng cha mẹ để chạy đi chơi.
Nghĩ như vậy, trong lòng Lâm Mộc cũng bớt căng thẳng, vội vàng bắt xe trở về nhà, không dám chậm trễ dù chỉ một phút.
Trong phòng họp của một tòa nhà cao tầng ở thành phố Ninh Lâm, Lệ Hữu Tuấn đang chủ trì một hội nghị trên tầng
cao nhất.
Nói là anh chủ trì, nhưng thật ra trong suốt quá trình họp. anh đều không nói một câu nào, chỉ yên lặng nghe người khác báo cáo tình hình.
Mỗi lần báo cáo kết quả công việc cho anh, tất cả các giám đốc điều hành cấp cao phải chuẩn bị kỹ càng như sẵn sàng. nghênh đón quân địch.
Bởi vì trí nhớ của Lệ Hữu Tuấn vô cùng tốt, mỗi một số liệu trong bảng báo cáo họ đọc, chỉ cần hỏi một con số bất kỳ anh đều có thể nói ra.
Hơn nữa trong thời gian ngăn nhất bọn họ phải đưa ra được lời giải thích, nếu như báo cáo số liệu không rõ ràng, bọn họ có thể trực tiếp đến phòng nhân sự để tổng kết tiền lương. Đây là một đại hội tổng kết của quý, dựa theo lẽ thường tình mà nói, hôm nay Lệ Hữu Tuấn phải tăng ca đến chín, mười giờ đêm.
"Cảm ơn mọi người, đây là báo cáo thị trường tiêu thụ”
Sau khi giám đốc tiếp thị Liễu Dương nói xong liền liếc mắt nhìn Lệ Hữu Tuấn một cái, dường như đang mong anh góp ý.
Ánh mắt Lệ Hữu Tuấn ảm đạm, anh lười biếng ngẩng đầu: "Người tiếp theo”
"Dạ"
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!