Chương 1356
Cô ta bước đến trước mặt Tô Kim Thư vài bước, vẻ mặt vô cùng khinh miệt: “Có điều bây giờ xem ra, hình như mày cũng không có bản lĩnh gì”
“Nếu tao là mày đã sớm cụp đuôi chạy, hoàn toàn không có mặt mũi xuất hiện tại buổi tiệc tối này đâu!”
Tô Kim Thư yên lặng lăng nghe lời chế giêu của Tô Bích Xuân, mấy lời này của cô ta không hề chọc giận cô ấy. Ngược lại, vẻ mặt cô ấy vô cùng bình tĩnh.
Đang kiên nhãn chờ Tô Bích Xuân nói xong, Tô Kim Thư ngăn người hầu rượu bên cạnh.
Lấy một ly nước trái cây từ khay của người hầu rượu đưa cho Tô Bích Xuân: “Nói nhảm nhiều như vậy, miệng khô rồi nhỉ, uống chút không?”
“Mày!"
Tô Bích Xuân lập tức bị thái độ không sao cả của cô ấy chọc. giận: “Tô Kim Thư, tao cảnh cáo mày lần cuối, tốt nhất là ngoan ngoãn đứng ở đây, đừng làm chuyện mờ ám gì!” “Đừng tưởng rằng có Lệ Hữu Tuấn ở đây là mày có chỗ dựa! Chuyện hôm nay là kết cục đã định, cho dù mày có bản lĩnh tày trời cũng không có cách nào thay đổi”
“Mày có thể làm, chẳng qua cũng chỉ khoe khoang võ mồm trước mặt tao một chút như vậy thôi!”
Thấy Tô Bích Xuân nói một đống lớn như vậy, phỏng chừng là không có hứng thú gì với nước trái cây mình tặng quà.
Tô Kim Thư nhún vai, cầm nước trái cây đưa tới trước mặt mình uống một ngụm.
Sau đó, cô ấy mới nghiêm túc nhìn Tô Bích Xuân: “Xem lời cô nói kìa, lúc tôi vừa vào tôi đã nói rõ danh tính và thái độ của mình, chẳng qua chỉ là bạn nữ của Lệ Hữu Tuấn mà thôi, cho tới bây giờ cũng chưa từng nói tôi đến đây để phá nhai Là cô có tật giật mình ư?' Tô Bích Xuân chế nhạo: “Dù sao bây giờ cũng đã ký hợp đồng rồi, chuyện tới lúc này mày nói gì đi nữa, tao cũng đã thắng rồi “Tô Bích Xuân, tính tính, cô vào tập đoàn Lê Hoa cũng đã một khoảng thời gian rồi nhỉ?”
“Chẳng lẽ Lê Chí Sơn không dạy cô, có một số chuyện không nên vui mừng quá sớm sao?”
Nụ cười khinh thường trên mặt Tô Bích Xuân càng đậm: “Mày đang đùa cái gì vậy? Bây giờ ngay cả ông Thụy Kì Tạp. cũng đã ký hợp đồng rồi, tao thật muốn nhìn xem mày có bản lĩnh gì, có thể đùa nghịch ra mánh khóe gì!”
Giọng nói của Tô Bích Xuân vừa rơi xuống, dường như Tô Kim Thư nhớ tới cái gì đó, cúi đầu lấy ra di động từ trong túi xách của mình: “Sắp đến giờ rồi”
Tô Bích Xuân còn chưa kịp hỏi câu này là có ý gì, bỗng nhiên ngoài cửa truyền vào một trận tiếng tranh chấp hết sức ồn ào.
Hơn nữa, tiếng tranh chấp càng lúc càng lớn, thậm chí xen lẫn một trận một trận chửi bới.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!