Chương 441: Nhóc con kia, đừng động vào người phụ nữ của tôi
Lệ Hữu Tuấn nhanh chóng báo cho cô một địa chỉ.
‘Sau khi báo địa chỉ cho Lâm Thúy Vân, Tô Kim Thư nghĩ ngờ hỏi: “Thúy Vân, cậu có sao không vậy? Sao mình nghe giọng cậu rất lạ”
Lâm Thúy Vân vừa chạy, vừa nhanh chóng bắt một chiếc xe taxi: “Kim Thư, khi nào thì hai người định trở về thành phố Ninh Lâm?”
“Chắc là khoảng hai ngày nữa”
Hai mắt Lâm Thúy Vân sáng lên “Kim Thư, vậy cậu mau tranh thủ chào nam thần đi, đến lúc đó thì cho mình đi nhờ xe một đoạn, bây giờ mình sẽ đi tìm hai người!”
Tô Kim Thư cau mày: “Đương nhiên là cho cậu đi nhờ xe thì không thành vấn đề, nhưng bây giờ cậu phải nói cho mình biết, chuyện gì đã xảy ra với cậu thế? Không phải cậu đang ở cùng giáo sư Lục hay sao?”
Mãi cho đến khi ngồi lên taxi, Lâm Thúy Vân mới thở phào nhẹ nhõm
“Nếu như bây giờ mà anh ta đang ở cùng mình thật thì đúng là số mình đen rồi. Kim Thư, cậu bảo nam thần ở bên kia chờ mình một lát, mình sẽ tới ngay”
“Nhưng cậu thực sự định rời đi mà không chào giáo sư Lục một câu sao?
“Mình không để được nhiều chuyện như vậy đâu!”
Lâm Thúy Vân chỉ cần nghĩ tới câu nói Lục Mặc Thâm vừa mới nói “Đêm nay tôi sẽ trừng trị cô” đã cảm thấy rùng mình, dựng tóc gáy.
“Đâm” một lần là cô ấy đã chịu đủ rồi, đêm nay cô ấy không muốn bị “đâm” liên tiếp năm nhát nữa.
Cô ấy lo lắng cho bản thân mình chắc chẩn sẽ bỏ mạng vì mất máu có nhiều.
Tô Kim Thư cau mày bất lực: “Vậy được rồi”
Đợi sau khi cô cúp điện thoại, cô liền nghe thấy giọng nói nhàn nhạt của Lệ Hữu Tuấn bên tai: “Ai nói với em là cho cô ấy đi nhờ một đoạn là không có vấn đề gì?”
Tô Kim Thư bị anh chẹn ngang họng một cách hung hãng như vậy, liền vội vàng ném điện thoại sang một bên, quay đầu nảm lấy tay Lệ Hữu.
Tuấn “Chồng à, Thúy Vân là bạn thân nhất của em.
Em nghĩ chắc chắn cậu ấy đã cãi nhau với giáo sư Lục, nếu không cậu ấy sẽ không gấp gáp nói muốn đi về với chúng ta như vậy, ngay cả một câu chào cậu ấy còn không kịp nói, chúng ta giúp cậu ấy một tay có được không!”
“Cãi nhau với tên súc vật họ Lục đó sao?”
Tô Kim Thư gật đầu, đôi mắt to ngấn nước đầy tội nghiệp: “Thúy Vân là người ở thủ đô, cậu ấy chưa quen với cuộc sống ở đây. Nếu như chúng ta mặc kệ, không quan tâm đến cậu ấy thì thật sự không ai sẵn sàng giúp đỡ cậu ấy cả”
“Thực ra anh cũng không muốn giúp cô ấy chuyện này đâu, chỉ có điều, không phải là không thể làm cho súc vật Lục sốt ruột một chút hay sao!
Khi Tô Kim Thư nghe thấy điều này, cô liền biết rằng anh đã đồng ý, và vội vàng hôn lên má anh một cái Lệ Hữu Tuấn chỉ vào môi mình: “Chỗ này.”
Đôi má của Tô Kim Thư lập tức đỏ bừng cả lên, cô đưa mắt ra hiệu về phía ghế ở đẳng sau.
Đăng sau vang lên tiếng thở dài của Tô Duy Hưng.
Anh duỗi tay ra, che mắt Tô Mỹ Chỉ lại, sau đó anh cũng nhảm mắt lại “Cha con anh không nhìn thấy gì nữa hết, em muốn làm gì thì làm.”
Tô Kim Thư cảm thấy dường như mặt mình càng ngày càng dày, dù sao thì cục cưng của cô cũng đã nhắm mắt lại rồi, ngu gì mà không hôn.
Thế là cô tới gần và hôn lên môi anh.
Lệ Hữu Tuấn nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ bừng, dáng vẻ vừa e thẹn vừa xinh đẹp, giống như một bông hoa đang nở rộ vậy.
Cho dù hai người đã ở bên nhau lâu như vậy thì Tô Kim Thư vẫn sẽ như lần đầu tiên, dù chạm vào hay hôn cô, cũng có thể khiến cho khuôn mặt xinh đẹp của cô đỏ bừng lên trong phút chốc.
Đúng lúc này, bên ngoài cửa kính ô tô vang lên tiếng khóc xé lòng của một đứa bé.
Lệ Hữu Tuấn và Tô Kim Thư đồng thời quay đầu nhìn sang, bên ngoài cửa số, một người mẹ đang ôm một đứa trẻ, trong tay cô ta cầm những món đồ linh tỉnh, rơi vãi khắp nơi trên mặt đất.
Người mẹ trẻ định cúi xuống nhặt đồ, nhưng không biết đứa trẻ trong lòng bị làm sao, chỉ cần mẹ nó hơi cúi xuống là nó sẽ khóc đến mức xé lòng, như thể không thể thở được nữa vậy.
Tô Kim Thư sững sờ trong một giây, sau đó vô thức đưa tay ra mở cửa: “Để em xuống dưới giúp một tay”
Lệ Hữu Tuấn cau mày, nhưng không ngăn cản cô.
Tô Kim Thư nhanh chóng chạy đến bên người mẹ trẻ kia, nhặt hết những đồ dùng của đứa trẻ và hoa quả rơi xuống đất đưa cho cô ta.
Đồ đạc rất nhanh đã được cô nhặt lên hết, cô cầm túi cất tất cả những thứ đó vào sau xe đẩy của đứa bé “Được rồi”
Người mẹ đó trông khoảng chừng hai mươi bảy hoặc hai mươi tám tuổi, được chăm sóc rất tốt, rất khéo léo.
Cô ta vừa dỗ dành đứa con trong lòng, vừa nói lời cảm ơn: “Cảm ơn cô, cảm ơn cô rất nhiều.”
Tô Kim Thư lắc đầu, nhìn đứa bé trong vòng †ay của người phụ nữ, chỉ cảm thấy cảnh tượng này có chút quen thuộc đến khó hiểu.
Hồi đó, cô cũng là một bà mẹ cắp nách hai đứa con nhỏ, vừa học vừa làm.
Cho nên lúc này, cô có thể hiểu rõ nhất hoàn cảnh của người mẹ này khó khăn đến mức nào.
“Cô xem xem có phải thẳng bé đái dầm hay là đói bụng không, nếu không thì chắc bình thường nó cũng không khóc ầm ï đến vậy đâu.”
Tô Kim Thư nhắc nhở.
Bà mẹ đó kiểm tra một chút: “À, đúng rồi, hóa ra là con đái dầm. Cô có thể bế thăng bé giúp tôi một chút được không? Để tôi tìm một cái bỉm.”
“Được thôi”
Tô Kim Thư ôm em bé vào lòng một cách quen tay.
Không hiểu tại sao, đứa bé vừa mới khóc đến tắt thở, trong nháy mắt đã im bặt ngay sau khi nằm trong vòng tay của Tô Kim Thư.
Đôi mắt của thắng bé rất to, trắng đen rõ ràng, lớn lên chắc chắn sẽ rất dễ thương.
“Uoa…”
Những ngón tay mũm mĩm của nhóc con chọc chọc hai lần vào ngực Tô Kim Thư, sau đó.
vùi đầu vào ngực cô.
Nhìn thấy nút áo trước ngực của Tô Kim Thư sắp bị bung ra, đột nhiên có một bàn tay to từ trên trời rơi xuống, trực tiếp lôi kéo cái mông của thằng bé rồi bế nó đi Tô Kim Thư giật mình kinh ngạc, lúc này cô mới nhận ra gương mặt lạnh lùng của Lệ Hữu Tuấn một tay đang bế đứa bé.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!