Chương 572: Đưa tiền liền đi
Hai tên nông dân đó khiêng băng ca đi thẳng đến phía cổng biệt thự của Mộ Mẫn Loan.
Người nẵm trên băng ca rên rỉ “ư ư, a a” trông có vẻ rất khó chịu.
Mẹ Mộ xổ tóc mình ra rối bù, đi đến trước cổng chính liền nhấn chuông cửa.
Chuông cửa vang lên rất lâu, nhưng không có ai ra mở cửa.
Mẹ Mộ tức giận thở không ra hơi, liền trực tiếp đập cửa.
Cánh cửa sắt lớn bị bà ta đập rầm rầm, bà ta vừa đập cửa vừa hét lớn: “Mộ Mẫn Loan!
Mộ Mẫn Loan, đừng nấp nhà không lên tiếng!
Mẹ biết mày có ở nhà, mày có bản lĩnh tránh mẹ, mẹ cũng có bản lĩnh mở cửa! Mở cửa, mở cửa ral”
Tô Kim Thư nhìn thấy cảnh tượng này, tâm tình như bị đả kích mà trầm xuống.
Mẹ Mộ không phải là đệ tử của dì Tuyết đấy chứ?
Mẹ Mộ đập cửa cả nửa ngày cũng không thấy ai ra.
Vì vậy bà ta dứt khoát xoay đầu lại, yêu cầu hai tên nông dân bên ngoài đó đặt băng ca xuống “Mộ Mẫn Loan, bây giờ mày đã nổi tiếng, có lông có cánh rồi, đến cả cha mẹ cũng không nhận! Cái đồ lòng lang dạ sói này, mày còn không cút ra đây cho mẹ?”
“Mẹ nói cho mày biết, đừng nghĩ rằng mày.
không ra ngoài thì mẹ không có cách trị mày!
Trong tay mẹ có số điện thoại của các phóng viên tin tức giải trí lớn ở thành phố Ninh Lâm, nếu mày còn không ra nữa, mẹ sẽ gọi bọn họ ngay lập tức!”
“Mẹ liền tung tin với họ, nói răng mày chưa kết hôn đã mang thai, thậm chí còn phá thai, nói mày không nhận cha mẹ ruột của mình!”
“Bây giờ cha mày sắp chết vì bệnh rồi, ngay cả gặp mặt một lần mày cũng không dám ra gặp. Mộ Mẫn Loan mày mau ra đây cho mẹ, nếu không ra mẹ sẽ gọi điện thoại thật đó, mẹ không nói đùa cho vui đâu, mẹ cảnh báo mày…”
“Rầm!
Lời của mẹ Mộ còn chưa nói xong, bên trong biệt thự đã vang lên một tiếng “râm” lớn.
Đó là tiếng cửa chính biệt thự bị đá tung ra.
Mẹ Mộ có vẻ bị dọa giật mình, lời trong cổ họng như bị ngắt rời Khi bà ta ngẩng đầu nhìn thấy Mộ Mẫn.
Loan xông ra với vẻ mặt xám ngoét, khuôn mặt méo mó của bà ta ngay lập tức lộ ra một nụ cười: “Mẫn Loan, con ra rồi!”
Mộ Mẫn Loan lao vào trong sân, nhìn xung quanh một lượt rồi vớ lấy chiếc chổi to bên cạnh, sao đó lại xông ra ngoài Cánh cửa sắt nhanh chóng được mở ra, Mộ Mẫn Loan vung cây chổi trên tay, quét về phía mặt mẹ Mộ.
“yda.
Mẹ Mộ không ngờ Mộ Mẫn Loan lại có hành động nàỳ.
Một chút bất cẩn, giày cao gót loạng choạng, suýt nữa thì ngã nhào như một con chó.
Mộ Mẫn Loan cầm chổi trên tay, thuận thế nhào về phía cha Mộ đang nằm trên băng ca.
Mí mắt cha Mộ nhảy loạn xạ, nhìn thấy cây chổi sắp đánh lên người mình, ông ta nhanh chóng trở mình, trực tiếp chuồn sang một bên như một con khi, rồi lồm cồm đứng dậy.
Tô Kim Thư đứng một bên quan sát, ngẩn người không nói lên lời Cha Mộ này căn bản không bị ốm đau gì cả, hơn nữa còn rất khỏe mạnh, hoạt bát!
Cha Mộ vừa tránh vừa mở mồm chửi lớn: “Cái con ranh này, nuôi tốn cơm tốn gạo! Điên rồi sao? Ngay cả cha mẹ mày cũng đánh, mày còn là người không? Thứ không bằng loài cầm thú như mày…
Mộ Mãn Loan nén uất ức, chỉ biết cầm chổi hướng lên người bọn họ: “Cút! Cút ra ngoài! Tất cả cút hết cho tôi!
Mộ Mẫn Loan không muốn một nghe bất cứ lời nào bọn họ nói.
Lúc này, từng sợi tóc trên đầu ông Lục đều dựng đứng hết lên, ông ta liền giận dữ thét lên với hai tên nông dân nọ: “Chúng mày thật là ngu ngốc, còn không mau giữ con điên này lại cho tao, nó phát điên rồi!”
Hai tên nông dân đó đã nhận của ông ta mười mấy triệu, lúc này nghe ông ta nói liền vội vàng xông tới Cho dù bị ăn hai nhát chổi nhưng bọn họ vẫn khuất phục được Mộ Mẫn Loan Cha Mộ một tay giật cây chổi trong tay Mộ Mẫn Loan rồi ném xuống đất.
Sau đó, tay kia tát vào mồm cô ta một cái: “Đồ nuôi tốn cơm, muốn tạo phản đúng không?
Mộ Mẫn Loan bị đánh đến lệch cả mặt, cô 1a ra sức vùng vẫy nhưng vẫn không thể thoát ra được, chỉ có thể hung hăng trừng mắt nhìn cha ruột của mình.
Lúc này mẹ Mộ thấy vậy, liền vội vàng chạy tới giả bộ tái mặt: “Ông làm cái gì vậy?
Đánh con làm gì chứ?”
Vừa nói, bà ta vừa nháy mắt ra hiệu với chồng, nhắc nhở ông ta: “Lần này chúng ta đến đây để đòi tiền, nếu bây giờ ông động chân động tay đánh nó, con gái của ông sẽ không đưa tiền đâu!”
Cha Mộ vừa rồi bị đánh hai nhát chổi tức giận không chịu nổi, lúc này khi đã bình tĩnh lại lại có chút rụt rè.
Cho dù là như thế nào, đứa con gái này của mình là một cái cây hái ra tiền.
Chỉ cần khuôn mặt xinh đẹp này, cùng với thân thể của Mộ Mẫn Loan, không biết đáng giá đến nhường nào.
Nghĩ thông được điều này, cha Mộ ngượng ngùng hẳng giọng: “Mày đừng phát điên thì cha sẽ thả mày ra, hiểu không?”
Mộ Mãn Loan không nói gì, ông ta phất tay lệnh hai tên nông dân bên cạnh buông tay ra.
Mộ Mẫn Loan vẫn đứng nguyên tại chỗ, trông dáng vẻ dường như đã bình tĩnh trở lại.
Mẹ Mộ suy đoán cơn nóng giận cũng sắp kết thúc, cái tát này cuối cùng cùng khiến Mộ Mẫn Loan trấn tĩnh lại, bà ta suy nghĩ cả nửa ngày mới lên tiếng: “Mẫn Loan, không bằng để mẹ cùng cha con vào trong trước, chúng ta có gì thì vào trong nhà từ từ nói”
Nói rồi, hai người bọn họ liền xoay người định đi vào nhà.
Nhưng không ngờ chân còn chưa kịp bước ra, liền nghe thấy Mộ Mẫn Loan lạnh lùng lên tiếng: “Có gì thì nói ở đây là được r “Mày, cái con người hèn hạ, nuôi tốn gạo..: Cha Mộ còn chưa mắng xong đã bị mẹ Mộ ngăn lại.
Bà ta nở nụ cười ngượng ngùng: “Được được được, hôm nay tâm tình Mẫn Loan không được tốt, chúng ta có gì thì nói ở đây, cũng không cần vào trong, vậy được rồi chứ?”
Nói rồi bà ta thúc cùi chỏ sang cha Mộ, ý bảo ông ta mở miệng.
Cha Mộ cũng không khách khí, ông ta vừa mở miệng liền đi thẳng vào vấn đề: “Mày về chuẩn bị gửi vào thẻ của cha mười lăm tỷ”
Mẹ Mộ nghe thấy lời này liền trở nên biến sắc: “Hừ, lão già này, lời này của ông là có ý gì? Trước khi đi chúng ta đã bàn bạc rồi mà, mười lăm tỷ này phải gửi vào thẻ của tôi”
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!