Chương 581: Ông chủ Lệ mặt dày
Tô Kim Thư đột nhiên cảm thấy oan ức, người đàn ông này tại sao lại ngang ngược như thế chứ? Sao lại độc tài như thế? Hoàn toàn không cho người ta cơ hội giải thích.
Lúc này Lệ Hữu Tuấn đang rất tức giận nhưng khi thấy mắt cá chân của Tô Kim Thư hơi sưng đỏ lên thì vẫn cố kiềm chế không nổi giận lên Thật là tức điên mài Vừa nãy nghe Nhan Thế Khải nói những lời như thế, lại nhìn thấy anh ấy nắm lấy cánh tay của Tô Kim Thư nên tất nhiên là anh đánh mất hết lý trí rồi.
“Chúng ta đi về nhà trước nào”
Giọng nói của Lệ Hữu Tuấn rất dịu dàng, anh nhấc bổng Tô Kim Thư lên và bế cô đi.
Tô Kim Thư không hề vùng vẫy cũng không phản kháng lại mà chỉ cứ thế yên lặng mặc cho anh bế đi, cũng không hề trả lời anh câu nào.
Tân Tấn Tài dõi theo bóng lưng của họ và lắc đầu trong bất lực: “Đúng là một đôi oan gia mà Sau khi về nhà, Lâm Mộc nhìn thấy Tô Kim Thư bị Lệ Hữu Tuấn bế vào trong phòng thì bỗng chốc trở nên gấp gáp.
Bà ấy nhanh chóng chạy lên hỏi: “Ông chủ, bà chủ, làm sao thế?”
Lệ Hữu Tuấn còn chưa mở miệng thì Tô Kim Thư đã trả lời trước: “Tôi không sao đâu, chỉ là vừa nãy không cẩn thận bị trật chân thôi”
Lâm Mộc cúi đầu nhìn thì quả nhiên nhìn thấy phía mắt cá chân của cô hơi sưng đỏ lên.
Bà ấy lo lắng chau mày lại: “Trời đất, sao lại không cẩn thận thế hả! Tôi đi chuẩn bị đồ cho cô đắp chân rồi sẽ nhanh chóng giảm sưng thôi”
Lệ Hữu Tuấn bình thản mở miệng nói: “Không cần đâu, tôi bế cô ấy lên lầu rồi sẽ giúp cô ấy đắp”
“Vâng ông chủ, vậy tôi đi nấu cơm tối trước.”
Lệ Hữu Tuấn trực tiếp bế Tô Kim Thư đi lên phòng ngủ ở phía lầu hai Anh đặt Tô Kim Thư ngồi lên ghế sô pha rồi lại đi lấy khăn lông và nước lạnh ra đắp cho cô Lệ Hữu Tuấn quỳ một chân ở dưới đất và cẩn thận cởi đôi vớ ra giúp cô.
Anh đặt bàn chân trắng nõn thon thả lên lòng bàn tay của mình, sau đó lại dịu dàng cẩn thận giúp cô đắp lạnh bằng chiếc khăn lông, Tô Kim Thư nhìn người đàn ông trước mặt mình vừa dịu dàng và tỉ mỉ, so với bộ dạng hung dữ vừa nãy hoàn toàn là hai con người khác nhau.
Trong lòng cô đột nhiên có chút do dự: Lúc nấy mình đã cầu xin anh ấy như thế thì tại sao anh ấy lại không thể bình tĩnh lại một chút chứ?
Bây giờ lại như thế!
Tô Kim Thư hướng ánh mắt của mình sang phía bên cạnh, sau khi đắp khoảng mười phút, Lệ Hữu Tuấn cũng đã thay hai ba lần nước rì Nhìn thấy mắt cá chân của cô đã hơi giảm sưng đi một chút thì anh mới buông tay ra.
Sau khi dọn dẹp xong mọi thứ thì anh mới ngồi xuống bên cạnh Tô Kim Thư: “Còn đau không?”
Giọng nói dịu dàng của người đàn ông vang lên bên tai mình.
Tô Kim Thư vẫn không màng đến anh.
Lệ Hữu Tuấn thở dài cái rồi đưa tay ra giữ lấy vai cô và xoay cô ngồi đối diện với mình: “Nhóc con có phải định mãi mãi không màng đến anh nữa không?”
Tô Kim Thư chỉ cúi đầu xuống mà không nói gì cả, Lệ Hữu Tuấn không còn cách nào khác chỉ có thể bế cô ngồi vào trong lòng mình Anh ôm lấy cô và nói với giọng rất bất lực: “Tại sao em không thể hiểu tâm ý của anh đối với em cơ chứ?”
Tô Kim Thư vừa nghe thấy những lời này đã cảm thấy có ngọn lửa tức giận đột nhiên bùng lên Cô vùng vẫy muốn đẩy anh ra để hai người giữ một khoảng cách với nhau.
Nhưng Lệ Hữu Tuấn lại không chịu buông tay ra, Tô Kim Thư chỉ còn cách ngoan ngoãn ngồi yên trên đùi của anh: “Nếu như anh đã nói em không hiểu gì cả thì còn ôm lấy em làm gì chứ? Buông tay ra!”
“Bởi vì anh không thể không có em”
Lệ Hữu Tuấn nhìn cô nghiêm túc nói ra từng câu từng chữ, nếu như là thường ngày thì Tô Kim Thư chắc chắn sẽ cảm thấy rất cảm động, Nhưng sau khi trải qua chuyện vừa rồi, cô chỉ cảm thấy rất phiền phức và chỉ muốn một mình ngồi đó yên lặng suy nghĩ thôi.
Lệ Hữu Tuấn không muốn cô biết đến chuyện của Tô Duy Nam thì cô không nói, không nhắc cũng không hỏi han gì cả.
Cô cũng không muốn Lệ Hữu Tuấn biết Nhan Thế Khải đến tìm cô để làm gì, không muốn Lệ Hữu Tuấn tiếp tục ra tay với Nhan Thế Khải nữa.
Hai người rõ ràng là rất yêu thương nhau, cho dù làm chuyện gì cũng đều nghĩ cho đối phương trước, tại sao bây giờ lại thành ra thế này chứ?
Tô Kim Thư đột nhiên bất lực thở dài một cái, cô mặc kệ Lệ Hữu Tuấn ôm chầm lấy cô và không muốn tiếp tục phản kháng nữa: “Em mệt rồi”
Lệ Hữu Tuấn nhìn khuôn mặt thon thả của cô quả thực là trông rất mệt mỏi nên anh đã bế cô đứng dậy đi về phía giường ngủ.
Đầu tiên là nhét cô vào trong chăn, sau đó bản thân Lệ Hữu Tuấn cũng nằm ở bên cạnh quàng tay ôm lấy cô.
Tô Kim Thư chau mày lại: “Lệ Hữu Tuấn, anh đang làm cái gì vậy?”
“Ngủ với em”
“Em không cần, bây giờ em mệt lắm, em chỉ muốn ngủ một mình thôi.”
Lệ Hữu Tuấn nhìn cô một cái sau đó chui ra khỏi chăn.
Chính trong lúc Tô Kim Thư cứ ngỡ anh đã bỏ đi rồi thì lại thấy anh trực tiếp năm ở mặt trên của tấm chăn, anh vẫn dựa vào người cô và dùng đôi tay ôm lấy cô.
“Lệ Hữu Tuấn, anh rốt cuộc muốn làm cái gì vậy?”
“Không phải em nói muốn ngủ một mình sao? Vì vậy anh không ngủ trong chăn nữa, anh để em ngủ một mình”
Tô Kim Thư cảm thấy rất tức giận nhưng lúc này cô thực sự là hết cách với Lệ Hữu Tuấn rồi Tên này trước kia không phải rất lạnh lùng sao? Từ khi nào lại trở nên mặt dày như thế chứ?
Tô Kim Thư bôn ba suốt cả ngày, bây giờ thật sự cảm thấy rất mệt mỏi nên cô cũng không còn sức lực tiếp tục tranh luận với anh nữa.
Cô nghiêng người qua một bên nằm tựa đầu lên gối nhắm nghiền mắt lại, sau khi thả lỏng đầu óc đã nhanh chóng chìm vào trong giấc ngủ.
Lệ Hữu Tuấn nằm bên cạnh cô và dõi theo bóng lưng thon dài của cô, ánh mắt dường như có chút gì đó hụt hãng.
Anh muốn bảo vệ cho cô thật tốt, không để cô phải chịu bất cứ sự tổn thương nào cả.
Nhưng…
“Có phải là anh cho rằng mình dùng tiền dùng quyền lực cố ép cô ấy ở bên cạnh anh là được rồi không, anh có bao giờ tôn trọng ý nguyện của cô ây chưa? Bây giờ cô ấy vẫn còn là một học sinh trong trường, đến lễ tốt nghiệp còn chưa hoàn thành nữa mà anh lại để cô ấy mang thai…”
Những lời nói của Nhan Thế Khải cứ không ngừng luẩn quẩn bên tai anh.
Anh yêu cô chiều chuộng cô nên tất nhiên cũng tôn trọng lý tưởng của cô.
Chỉ có một điều anh thật sự vẫn chưa suy nghĩ chu toàn cho lãm, thậm chí có thể nói là thất bại.
Chính là việc Tô Kim Thư mang thai.
Lúc đó anh chỉ cảm thấy Tô Kim Thư là người phụ nữ của anh, hai người đã kết hôn với nhau rồi nên việc có con cũng là điều đương nhiên thôi.
Trước kia Tô Kim Thư lén uống thuốc tránh thai sau lưng anh đã khiến anh nổi giận lôi đình, không phải bởi vì anh rất muốn có một đứa con.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!