Chương 617: Vẫn còn nhớ rõ anh là người đàn ông của em sao?
Lâm Thúy Vân ôm lấy đầu mình và quay đầu lại: “Mẹ, mẹ làm gì thế, tại sao mẹ lại đánh con?”
Mẹ Lâm tức giận đến hộc máu: “Con nhóc chết tiệt này, con mau nói cho mẹ biết, con lại làm gì con rể mẹ rồi?” Lâm Thúy Vân sửng sốt: “Con chẳng làm gì cả mài”
Ngay cả nếu thật sự đã làm gì đó thì cũng là Lục Mặc Thâm làm gì cô ấy mới đúng chứt “Con còn dám ngụy biện! Nếu như không phải là do con khiêu khích cậu ấy, tại sao cậu ấy lại nhất quyết phải đi, không chịu ở lại hả?
Con xem chân của cậu ấy đi, đi đứng đã không tiện rồi, sao con còn chọc tức cậu ấy nữa vậy! Người ta là vì con nên mới bị thương, đầu óc của con không thể phát triển lên một chút được à? Bà tổ nhỏ của mẹ ơi, Lục Mặc Thâm, người ta đã đẹp trai, học hành lại giỏi giang, chỉ số thông minh còn cao nữa! Điều.
quan trọng nhất là cậu ấy có thể chịu đựng được cái tính nết hay nổi nóng của con! Con đi đâu tìm được một người đàn ông tuyệt vời, hoàn hảo như vậy chứ? Con cứ làm thế cho mẹ, đợi đến một ngày nào đó làm không được nữa, thì xem xem chính mình khóc lóc khổ sở như thế nào!”
Vẻ mặt của Lâm Thúy Vân lập tức đầy choáng váng: “Mẹ đây là đang nói cái gì vậy?”
“Mẹ nói là con mau đi dỗ dành người ta đi!
Nếu như đêm nay cậu ấy vẫn nhất quyết đòi đi thì cứ chờ đó mà xem mẹ đánh gấy cái chân chó của con!”
Lâm Thúy Vân: “Bà Lâm à, mẹ có chắc mẹ thực sự là người đã sinh ra con không đấy?
Sao mà bây giờ, con cảm thấy cực kỳ hoài nghỉ liệu con có phải là được nhặt về hay không!”
“Nhanh cút đi cho mẹ!”
Trông thấy lần này mẹ Lâm đã thực sự lo.
lắng và sốt ruột, tới lúc ấy Lâm Thúy Vân mới gãi đầu và lẩm bẩm thầm thì: “Rõ ràng không phải chỉ là nói con muốn ra nước ngoài bồi dưỡng thêm thôi sao, cũng đâu đến mức đó đâu!”
“Con nói cái gì cơ?”
Ngay khi mẹ Lâm vừa nghe thấy câu này, cao độ giọng nói của bà ấy đã trực tiếp tăng lên tám nốt.
Bà ấy thực sự không thể tin nổi, trừng mắt nhìn Lâm Thúy Vân: “Con đang nói cái gì thế? Đi nước ngoài!
Chuyện này xảy ra khi nào, sao mẹ không biết gì cả?”
Chính bản thân Lâm Thúy Vân cũng không còn gì để nói: “Con vừa mới nảy ra ý nghĩ này thôi. Hồi trước khi còn ở Lan Ly, con đã nhận được lời mời giao lưu học thuật nước ngoài. Con chỉ là không muốn từ bỏ lý tưởng của mình thôi mà”
Mẹ Lâm chính thức bó tay rồi: “Con muốn làm gì thì cứ làm đi!”
Đối mặt với Lâm Thúy Vân, mẹ Lâm dĩ nhiên đã cạn lời, bà ấy hậm hực xoay người bỏ đi.
Còn Lâm Thúy Vân thì quay đầu lại quan sát Lục Mặc Thâm, sau đó khế thở dài một hơi.
Người đàn ông Lục Mặc Thâm này chắc sẽ không vì tình yêu chân thành của bản thân mà yêu đến nỗi chết đi sống lại đâu nhỉ?
Tâm mắt xa xăm của cô ấy dừng lại trên đùi phải vẫn đang bó thạch cao của anh ta.
Lâm Thúy Vân chỉ cảm thấy có một nỗi cảm xúc mềm mại mà chua xót xuất hiện nơi góc nào đó trong trái tim mình, cô ấy bước qua bên đó: “Giáo sư Lục, anh nhất định phải về à?”
Lục Mặc Thâm nhàn nhạt liếc nhìn cô ấy một cái: “Đúng vậy.”
Lâm Thúy Vân suy nghĩ một lúc, kéo chiếc ghế của cô ấy lại gần anh ta một chút, chặn ngay trước mặt anh ta “Có cần tôi đi cùng tiễn anh không?”
Khóe miệng Lục Mặc Thâm nhếch lên một nụ cười lạnh đầy châm chọc: “Không cần đâu, đợi thêm một lúc nữa là trợ lý Liễu sẽ tới rồi, tôi không cần đến lòng tốt của cô đâu.”
Lâm Thúy Vân cứ như thế nhìn chằm chằm vào anh ta, với một cặp mắt tỏa sáng lấp lánh: “Vậy thì tôi sẽ ở đây, chờ cùng anh được”
Khuôn mặt điển trai của Lục Mặc Thâm trong nháy mắt đen lại như lộn chổng vó lên trời, cô nàng đanh đá chua ngoa và chẳng có chút lương tâm này căn bản chưa bao giờ nghĩ tới việc muốn giữ anh ta lại.
Cười khẩy!
Lục Mặc Thâm vô cùng lạnh lùng nghiêng đầu sang một bên, trong lòng thầm nghĩ lúc trước bản thân chắc chăn là đã bị cửa kẹp chặt, cho nên mới thích một kẻ vô lại lòng lang dạ sói như vậy.
Nhìn phản ứng trẻ con của anh ta, Lâm Thúy Vân chỉ cảm thấy rất buồn cười, nhưng mà trên mặt vẫn phải kéo căng ra vẻ đàng hoàng trịnh trọng, giả bộ mơ hồ: “Giáo sư Lục, anh nghĩ thế nào về việc tôi đi nước ngoài bồi dưỡng thêm?”
Ngay khi tiếng nói của cô ấy rơi xuống, Lâm Thúy Vân rõ ràng có thể cảm giác được áp suất không khí xung quanh mình đột ngột giảm mạnh.
Chậc chậc chậc!
Người đàn ông này có thể khống chế kìm nén cảm xúc của bản thân lại một chút được hay không vậy, thậm chí đến cả một người chẳng nhạy bén tẹo nào như cô ấy cũng đã nhận ra.
Lục Mặc Thâm giễu cợt: “Không phải lúc nấy cô đã nói là mình muốn đi nước ngoài thì cứ đi thôi sao, không cần phải bàn bạc cùng với bất kỳ ai cả ạ sao bây giờ lại phải tt kiến của tôi chứ”
Lâm Thúy Vân híp mắt lại, cô ấy đã xác định chắc chắn rằng quả nhiên bởi vì chuyện ấy nên anh chàng này mới trở nên bực bội như vậy!
Rõ ràng đây chỉ là ý nghĩ của cô ấy thôi mà, cô ấy cũng có định biến nó thành hành động thật sự đâu!
Thế nhưng cô ấy vừa mới nói dút lời, thì đã bị mấy người Kim Thư cực kỳ oán giận rồi.
“Có điều vấn đề ở đây, anh chính là người đàn ông của tôi mà, tôi đương nhiên phải hỏi ý kiến của anh chứ!”
Đôi mắt của Lâm Thúy Vân chợt vụt sáng lên, đàng hoàng và trịnh trọng nhìn anh ta.
Nhưng mà sau khi Lục Mặc Thâm nghe thấy lời này, cơn tức giận vừa mới bị cưỡng chế đè nén xuống lại đột nhiên bùng nổ.
Anh ta quay đầu lại nhìn chãm chäm vào.
Lâm Thúy Vân, gần như là nghiến răng nghiến âm Thúy Vân, có phải lần nào cũng phải đợi đến khi có người khác tới nhắc nhở em thì em mới có thể nhớ ra rằng anh là người đàn ông của em không!”
Lâm Thúy Vân lập tức ngây người ra đó, một lúc lâu vẫn chưa hồi phục lại tinh thần.
Lục Mặc Thâm bóp lấy hai má cô, bên trong đôi mắt phảng phất như đang có ngọn lửa tức giận bùng cháy dữ dội: “Có phải là từ đầu đến cuối, em đều cảm thấy là anh ép buộc em đúng không? Hiện tại vất vả lắm mới tìm ra được lý do chạy trốn xa khỏi người anh, vậy nên em rất chỉ là vui vẻ, đúng không? Rất khoái chí đúng không? Đang nóng lòng muốn đốt pháo chúc mừng, đúng không?”
Lâm Thúy Vân ngay lập tức trợn tròn mắt: “Người đàn ông này có kỹ năng đọc được suy nghĩ của người khác à? Anh ấy vậy mà lại có khả năng nhìn thấu được cả mấy chuyện này!
Mà phản ứng đó của Lâm Thúy Vân đã rơi vào trong mắt Lục Mặc Thâm, từ đấy cắt đứt sợi dây lý trí cuổi cùng trong đầu anh ta.
Anh ta nheo mắt, nhếch khóe miệng cười nhạt: “Anh nói có đúng hay không?”
Trong lòng Lâm Thúy Vân hoảng hốt, cô ấy luôn cảm thấy nụ cười của Lục Mặc Thâm thật sự khiến người khác sợ hãi quá rồi, làm cô ấy nhất thời cũng bắt đầu nói năng hơi lộn xộn: “Anh nói không sai, ban đầu đúng là tôi đã nghĩ như vậy, có điều…”
“Anh hiểu rồi”
Lục Mặc Thâm đột nhiên lên tiếng, ngắt lời cô ấy.
Lâm Thúy Vân thấy rõ bên trong đôi mắt vốn dĩ đang hừng hực lửa giận của anh ta, như thể có một trận mưa to gió lớn đột ngột ập đến.
Tất cả ngọn lửa trong nháy mắt đều bị dập tắt, chỉ còn lại bóng tối trải dài bất tận.
Không hiểu vì sao, Lâm Thúy Vân, người vừa rồi còn cười đùa tí tửng muốn trêu đùa anh ta, trong chớp mắt cũng cảm thấy hơi luống cuống.
Nhìn thấy Lục Mặc Thâm đứng lên, Lâm Thúy Vân cũng lập tức đứng dậy theo: “Lục Mặc Thâm, tôi không có ý đó.”
“Vậy nói cho anh biết đi, rốt cuộc ý của em là gì?”
Lâm Thúy Vân nhất thời sửng sốt: Làm sao cô biết được ý của mình là gì đây nhỉ?
Câu nói lúc nãy của cô ấy còn chưa nói xong đã bị ngắt lời “Tôi… Thực ra, ý của tôi là…’ Lâm Thúy Vân mới nói được nửa câu thì trước cửa biệt thự bỗng nhiên có ánh đèn chợt lóe lên.
Ngay sau đó, tiếng chuông điện thoại của Lục Mặc Thâm vang lên.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!