Chương 882
“Cậu Tô, tôi tin rằng cậu là một người biết thức thời, cho nên tôi sẽ nói thẳng ra luôn”
Tô Duy Nam vẫn giữ vẻ ung dung nhìn ông †a, tay tay của anh đan vào nhau đặt dưới cằm, giống như đang chăm chú lắng nghe câu chuyện.
“Tấm huy chương đó rốt cuộc đang ở đâu?”
Cuối cùng Tô Duy Nam thể hiện dáng vẻ như vừa bừng tỉnh: “À, thì ra ông đến đây là vì tấm huy chương đó sao?”
Người đàn ông trung niên sau khi nhìn thấy biểu hiện này của anh ấy thì hai mắt lập tức sáng lên: “Cậu biết thứ đó ở đâu sao?”
Tô Duy Nam ngay lập tức nhún vai, anh ấy làm điệu bộ rất vô tội xòe hai tay ra nói: “Rất xin lỗi, tôi chỉ sợ chuyến này của các ông phải ra về mà không có kết quả gì”
Người đàn ông trung niên không kìm được mà nhíu mày: “Cậu Tô, tôi biết cậu rất thông minh, cũng rất giảo hoạt. Nhưng thuộc hạ của tôi đã đến Bạch Lạc một chuyến rồi, bọn họ có manh mối chứng cứ rõ ràng, tấm huy chương đó rất có khả năng đang ở trong tay của cậu”
“ỒI Nếu có loại khả năng đó, vậy nó thể hiện rằng cũng không có chứng cứ gì rõ ràng cả! Thật không ngờ khả năng bồi dưỡng thủ hạ của ông Hồng lại chỉ được như thế thôi, ngay cả chứng cứ rõ ràng cũng không tìm được mà đã dám báo ngay cho ông biết”
Người đàn ông trung niên được gọi là ông Hồng kia sau khi nghe được những lời này thì vẻ mặt trở nên lạnh lẽo, ánh mắt cũng theo đó mà tối xuống.
‘Ông Hồng, nếu tôi là ông, thì điều đầu tiên tôi làm sẽ là về dạy dỗ lại thủ hạ của mình, nói cho bọn họ biết cái gì mới là chứng cứ rõ ràng, cái gì gọi là tưởng tượng vô căn cứ”
Trông thấy vẻ mặt dương dương đắc ý của Tô Duy Nam, vẻ mặt của người được gọi là ông Hồng kia càng trở nên nặng nề hơn: “Thủ hạ của tôi đương nhiên tôi sẽ dạy bảo lại, nhưng tại đây tôi cũng nhắc nhở cậu một chút, tấm huy chương đó có ý nghĩa như thế nào với tôi thì chắc cậu cũng biết rõ. Nếu không tìm ra nó thì chắc chắn tôi sẽ không từ bỏ ý định”
Khóe miệng Tô Duy Nam khẽ nhếch lên “ồ, tôi đây cũng chỉ có thể chúc phúc cho ông Hồng sớm ngày tìm được đồ quý giá của mình thôi”
Ông Hồng lạnh lùng nhìn chăm chăm Tô Duy Nam, ông ta cũng biết mặc dù chuyến này đã đến nhưng chỉ sợ cũng sẽ tay không mà về.
Cho nên sau khi hừ lạnh một tiếng, ông ta vẻ mặt hầm hầm xoay người rời đi.
Mấy tên vệ sĩ khôi ngô cao lớn sau lưng ông ta cũng yên lặng rời đi.
Trong thang máy, ông Hồng bấm một số điện thoại lạ hoäc: “Thưa ngài, miệng của Tô Duy Nam rất cứng, cơ bản không cạy ra được.”
Bên kia đầu dây điện thoại, một giọng nói trầm thấp bình tĩnh của một người đàn ông cất lên: “Anh ta cứng miệng như vậy thì cứ tìm chỗ mềm của anh ta, chỉ cần là người thì sẽ luôn có điểm yếu”
Điện thoại ngắt, ông Hồng cũng bước từ trong thang máy ra.
Ra khỏi thang máy đến tận khi rời khỏi tòa nhà tập đoàn Âu thị, ông ta vẫn luôn suy nghĩ đến câu nói vừa nãy.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!