Yêu Mi nói họ tên, địa chỉ vị bằng hữu luyện khí sư kia của nàng, cùng với giao cho Sở Chước một khối lệnh bài thân phận của mình, liền nhanh chóng rời khỏi.
Lúc rời khỏi, Phỉ Âm mới phát hiện, chỉ mới vài ngày không thấy, Sở Chước dường như tấn bậc.
Đợi khi nàng lại nhìn kỹ, nhịn không được hít mạnh một hơi.
Nếu nàng nhớ không lầm, vài ngày trước khi nhìn thấy Sở Chước, tu vi nàng ấy vẫn là Nhân Vương cảnh tầng bốn, hiện tại cũng đã là Nhân Vương cảnh tầng tám, nếu không phải lúc trước Sở Chước dùng biện pháp gì ẩn tàng tu vi, thì hẳn là ấy nàng ở thời gian ngắn ngủn vài ngày, vừa mới tấn bậc vài tiểu cảnh giới.
Tốc độ tu luyện bậc này, quả thực là trước đây chưa từng gặp.
Có lẽ có, nhưng ở trong nhân tu Phỉ Âm chứng kiến qua, tuyệt đối không có ai có tốc độ tu luyện đáng sợ bậc này giống như vậy.
Lúc Phỉ Âm và Yêu Mi rời đi, trên mặt lộ ra thần sắc như có chút suy nghĩ.
Thẳng đến khi đi đến bên ngoài Thấm Thủy Lâu, sắp sửa đi lên thuyền hoa, Yêu Mi kỳ quái nhìn nàng, hỏi: "Ngươi đây là thế nào?"
Phỉ Âm nhìn nhìn chung quanh, lắc tay, ý bảo lúc này không phải là nơi nói chuyện.
Mang nàng lên thuyền hoa của mình rồi, Phỉ Âm mới nói: "Lòng ta nghi mấy người kia, là từ bên ngoài đại lục đến."
Lông mi Yêu Mi hơi hơi nhảy dựng, yết hầu có chút khẩn trương: "Ngươi xác định?"
Phỉ Âm ừ một tiếng: "Hơi thở trên người bọn họ rõ ràng bất đồng cùng người tu luyện đại lục chúng ta, hơn nữa thứ như Trú Nhan này, cũng không phải là luyện đan sư đại lục Xích Vân Tinh có thể luyện chế ra.
Huống chi..." Nàng chậc một tiếng: "Thời gian trước không phải nghe được tin tức, nói có mấy người tu luyện ngoại lai đi đến Hỏa Linh thành sao? Có lẽ là bọn họ rồi."
Yêu Mi nghe xong, có chút thất thần.
Phỉ Âm thấy thế, làm sao không hiểu biết nàng ấy suy nghĩ cái gì, vỗ vỗ bả vai nàng, an ủi nói: "Ngươi yên tâm đi, bọn họ xem ra là trứng xui xẻo lầm nhập đại lục Xích Vân Tinh, khi tiến vào nhất định là trải qua một phen hung hiểm, không chừng lúc trước bọn họ cưỡi phi hành linh khí linh tinh đã sớm bị hủy, bọn họ nhất định giống như những người khác, chỉ có thể ở lại đại lục Xích Vân Tinh, không thể rời khỏi."
Yêu Mi mặt bình tĩnh: "Vậy cũng không nhất định, bọn họ thoạt nhìn rất tự tin."
"Vậy cũng đúng." Phỉ Âm vỗ về cằm nhìn nàng, thấy nàng tâm tình không vui, lại khuyên nhủ: "Nếu không ngươi vẫn nên buông bỏ Vu Nhân Hoàng đi, hắn là tảng đá ngốc, ngươi theo nhiều năm như vậy, cũng che không nóng, nếu hắn lựa chọn rời khỏi, thì để hắn rời khỏi thôi, tỷ tỷ tìm nam nhân rất tốt cho ngươi."
Yêu Mi liếc nhìn nàng một cái, kiêu ngạo mà nói: "Hắn là nam nhân ta đã thấy tốt nhất."
"Thật là kẻ ngốc." Phỉ Âm muốn mắng nàng, nhưng biết mắng cũng vô dụng, đành phải ra chủ ý: "Nêu ngươi đã khăng khăng một mực như thế, không bằng đợi khi Vu Nhân Hoàng rời khỏi đại lục, ngươi cũng đi theo hắn rời khỏi là được.
Dù sao luận da mặt dày, da mặt yêu nữ Thấm Thủy Lâu chúng ta là thật dày, đuổi cũng đuổi không đi."
Yêu Mi hai mắt sáng ngời, đúng vậy, đi theo hắn rời khỏi là được.
Còn nam nhân đó có thể cự tuyệt hay không, căn bản là không ở trong phạm vi cân nhắc của nàng, nếu yêu nữ chịu nghe lời, sẽ không bị kêu là yêu nữ, phương thức yêu tu làm việc càng không kiêng nể gì so với nhân tu, muốn làm thì đi làm thôi, đâu thể nào thật sự ngoan ngoãn nghe lời.
Yêu Mi cười tủm tỉm nói: "Tỷ tỷ tốt, chờ sau khi chúng ta rời khỏi, muội muội sẽ sẽ tìm cách trở về thăm tỷ."
Phỉ Âm chậc một tiếng, không nghĩ để ý nàng, xoay thân trở về khoang thuyền, dự tính mở thuyền hoa đến bên ngoài dạo chơi, sau đó sẽ hát vang một ca một khúc, câu tiểu nam nhân đến khoái hoạt khoái hoạt.
Sở Chước bọn họ lại đợi mấy ngày ở Thấm Thủy Lâu, thẳng đến khi trao đổi Thất Lũ Ti thảo được tàm tạm, quyết định rời khỏi Thấm Thủy Lâu.
Nghe nói bọn họ phải rời khỏi, Phỉ Âm đang lười biếng khoái hoạt cùng tiểu tình nhân ở thuyền hoa đi tới, kinh ngạc hỏi: "Các ngươi không đợi nhiều thêm một thời gian? Trong Thấm Thủy Lâu chúng ta còn có rất nhiều chỗ chơi vui, các ngươi cũng chưa đi chơi đâu."
Biểu tình phá lệ ái muội, không cần nghĩ cũng biết cái nàng gọi "chỗ chơi vui" là cái gì.
Sở Chước mỉm cười nói: "Chúng ta còn muốn đi tìm Nhâm Diêu cô nương, cũng không đợi ở đây thêm, trong khoảng thời gian này, đa tạ Phỉ Âm cô nương khoản đãi, còn mời cô hỗ trợ đưa chúng ta đoạn đường."
Nhâm Diêu là tên luyện khí sư bằng hữu Yêu Mi giới thiệu.
Phỉ Âm ôm hai cánh tay, ghìm chặt bộ ngực sữa trước ngực lộ ra một hình dạng rất tròn no đủ, giống một đôi thỏ con sắp nhảy ra hồng sa, Mặc Sĩ Thiên Kỳ nhìn xem mà mặt đỏ tim đập, Sở Chước lại che ánh mắt A Chiếu.
Phỉ Âm chậc một tiếng, nói: "Vậy được thôi, nhưng mà nếu như chúng ta còn muốn Trú Nhan đan..."
"Các ngươi có thể tới tìm chúng ta trao đổi." Mặc Sĩ Thiên Kỳ rất sảng khoái nói.
Gần đây lại có hai gốc Bích Huyết Linh Vân Thảo kết quả thành thục, vừa có thể lại luyện một trăm viên Trú Nhan đan, cho nên dùng Trú Nhan đan để trao đổi linh thảo hi hữu, hắn vẫn rất sảng khoái.
Dùng Trú Nhan đan đến đổi linh thảo hi hữu, so với dùng linh thạch mua còn tiện nghi, Mặc Sĩ Thiên Kỳ nếm được chỗ tốt của Trú Nhan rồi, quyết định về sau không bán Trú Nhan đan, đều dùng nó đến trao đổi linh thảo hiếm thấy.
Sở Chước nói theo: "Chúng ta vẫn rất tín là nhiệm Phỉ Âm cô nương, hy vọng cô đừng cho chúng ta thất vọng."
Phỉ Âm nghe được mà khóe mắt nhảy dựng, nhớ tới Yêu Mi từng nhắc nhở qua mình, nhóm người này không đơn giản, kêu nàng không có việc gì đừng dễ dàng trêu chọc...!nhưng nàng đã trêu chọc, nhưng lại bị xà yêu bất nam bất nữ đó cho gì kia.
Vừa ngẫm lại là muốn tức giận đến mặt đều phải vặn vẹo.
Phỉ Âm vội quay mặt, làm một chim Phỉ Âm mỹ lệ, sao có thể làm ra chuyện không đẹp như vậy.
Lúc rời đi, Sở Chước mua một ít đặc sản ở Thấm Thủy Lâu, sau đó đi lên thuyền hoa Phỉ Âm rời khỏi.
Phỉ Âm đưa bọn họ lên thuyền hoa, nhìn đến Hỏa Lân đang thưởng thức thuyền hoa của nàng, khuôn mặt lại nhịn không được vặn vẹo xuống.
Nàng một khắc cũng đợi không được, kêu thị nữ tới chiêu đãi bọn hắn, liền tránh đến trong khoang thuyền khác, dự tính hát vang một khúc, để giải buồn bực trong lòng.
Chỉ là miệng còn chưa có mở ra, đã bị hoảng sợ bởi yêu thú không biết khi nào xuất hiện ở trong cửa sổ.
Đó là một con tiểu yêu thú cả vật thể lông đen, thoạt nhìn không có gì ngạc nhiên, chỉ có cặp dị đồng tử kia làm cho nó đặc biệt một chút.
Phỉ Âm thường thấy nó oa ở trong lòng Sở Chước, giống như một con yêu sủng bình thường, cũng không thèm để ý, nào biết nó có thể lặng yên không một tiếng động tiếp cận, nàng thế nhưng không hề có cảm giác.
Trong thuyền hoa của nàng có âm niệm chú chính nàng bày ra, đặc biệt gian khoang thuyền này, là địa bàn của nàng, bị âm niệm chú vờn quanh nhìn không thấy, chỉ cần có hơi có dị động, nàng lập tức có thể phát hiện.
Nhưng nàng cũng không hề có cảm giác, thẳng đến khi nó cố ý thả ra hơi thở, mới phát hiện nó tồn tại.
Phỉ
.