Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Không cần đi bao lâu, rất nhanh bọn họ liền nhìn thấy thứ trên đảo, đó là một tòa cung điện xa hoa phá lệ to lớn, đứng lặng đơn độc ở trên đảo, có một loại nói cảm giác khác thường không nên lời.

Không cần phân biệt cẩn thận, liền biết đây là một cái ảo cảnh như cũ.

Ảo cảnh cùng ảo cảnh chồng chéo, đi đến bây giờ, bọn họ đã không biết còn có bao nhiêu cái ảo cảnh mới có thể đi ra ngoài.

Thậm chí có một khả năng, bọn họ không thể tránh thoát ảo cảnh, chỉ có thể bị nhốt ở trong ảo cảnh, thẳng đến khi thọ nguyên hao hết, thẳng đến khi tử vong.

Đương nhiên, loại khả năng này không tồn tại, mặc kệ là Sở Chước hay là Bích Tầm Châu, Hỏa Lân, cũng không cho rằng một con huyễn thú có thể vây khốn bọn họ.

Rời khỏi là chuyện sớm hay muộn.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ che bụng, hữu khí vô lực nói: "Tới khi nào mới có thể rời khỏi ảo cảnh? Sẽ không phải còn muốn tiếp tục bị đói chứ? Nếu không lại ăn mấy đóa linh hoa lót bụng một chút?"
Nghe nói như thế Luyện Vân Long Đằng lập tức vèo một cái dựng thẳng lên tất cả dây mây, giống như muốn cách chủ nhân cứ muốn ăn linh hoa trân quý của nó xa một chút.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ liếc trắng nó một cái, đối với keo kiệt hành vi của nó không thể làm gì, vươn tay ra: "Được rồi, Tiểu Vân ngươi về đây trước đi.

"
Nghe nói như thế, cuộc đời Luyện Vân Long Đằng lần đầu tiên không có lưu luyến đối với thế giới bên ngoài như vậy, một lần nữa biến trở về vòng tay mộc bò lên cổ tay hắn.

Nó quyết định, trước khi rời khỏi nơi này, cũng không đi ra nữa, đỡ phải bị chủ nhân ngốc ăn luôn linh hoa trân quý của nó.

"Đầu tiên chúng ta vào xem.


" Sở Chước giắt Toái Tinh kiếm trên lưng, thần sắc bình tĩnh: "Cũng sẽ không tệ hơn.

"
Đoàn người nghe xong, gật đầu đi theo, quả thật, cũng không thể tệ hơn.

Sự thật chứng minh, không có tệ nhất, chỉ có tệ hơn!
Khi bọn hắn bước vào cung điện kim bích huy hoàng đó, liền thấy lụa trắng từ đỉnh cung điện rũ rơi xuống, nhồi toàn bộ không gian, tầm mắt nơi có thể tới, lờ mờ, nhìn không chân thực.

Không biết gió từ chỗ nào thổi đến, lụa trắng nhấc lên, trong lụa trắng đu đưa, mơ hồ có bóng dáng mông lung nhoáng lên một cái mà qua.

Nếu không phải giữa ban ngày, hư ảnh đó tựa như quỷ quái xuyên qua ở sau lụa trắng.

Ngay khi bọn hắn giẫm chân tại chỗ đứng tại cửa cung điện, liền thấy trong chỗ sâu lụa trắng, một nhân ảnh chân thành mà đến, tiếp theo một bàn tay thon nhỏ trắng nõn vung lụa mỏng ra như phần hoa phất liễu, một khuôn mặt mỹ lệ chậm rãi xuất hiện từ sau lụa mỏng.

Mắt ngọc mày ngài, xinh đẹp động lòng người, trong sóng mắt lưu động, giống như yêu nữ hồn xiêu phách lạc.

Đáng tiếc, người ở đây không động tĩnh.

Cả ngày đối với hai gương mặt mỹ nhân mỗi người mỗi vẻ của Bích Tầm Châu và Sở Chước, không nói Mặc Sĩ Thiên Kỳ, cho dù là Hỏa Lân thẩm mỹ cũng cao hơn một đoạn, huống chi nữ nhân lại mỹ lệ này đột nhiên xuất hiện, cũng không thể phủ nhận chuyện thực nơi này là ảo cảnh.

Đã không phải người thật, không cần để ý.

Nàng kia nhìn đến bọn họ, mỉm cười, thong thả nói: "Mấy vị một đường vất vả, bên trong đã chuẩn bị tốt rượu và thức ăn, chư vị mời.

"
Dứt lời, nàng ta nhẹ vỗ tay hoan nghênh, liền thấy trong chỗ sâu lụa trắng lại xuất hiện vài tên nữ tử dung mạo không tầm thường, đều mặc một bộ quần trắng lụa mỏng, xinh đẹp động lòng người, vươn ra bàn tay trắng nõn nhấc lụa mỏng chung quanh lên, nói cười chậm chậm thỉnh bọn họ tiến vào cung điện.

Sở Chước liếc mắt nhìn các nàng một cái, đột nhiên sáng kiếm, một kiếm chém giết nữ nhân trước mặt nhất.

Máu tươi từng chút một, đám nữ nhân kia sợ tới mức thét chói tai ra tiếng, hoa dung thất sắc nhìn nàng, nháy mắt bỏ chạy sạch.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ cũng bị nàng đột nhiên hành động hoảng sợ, đảo mắt nhìn lại cung điện trở nên trống rỗng, có chút không nói gì.

Còn thi thể trên đất, mọi người vẫn chưa để ý tới, đã biết nơi này là ảo cảnh, đám nữ nhân này có phải thật sự hay không còn có đợi thương thảo.

Sở Chước thu hồi kiếm, đối với hành vi đám nữ nhân kia chạy mất cũng không thèm để ý, đi vào cung điện.

ChieuNinh tại: diendan.

com

Đám người Bích Tầm Châu, Hỏa Lân vội đuổi kịp, vươn tay xốc lên lụa mỏng manh chặn đường trước mặt, chỉ thấy chỗ cuối cùng xuất hiện một cái cửa cung, đẩy cửa cung ra đi vào, bọn họ tiến vào một cái hành lang cung điện thật dài.

Ở bọn họ rời khỏi sau, cỗ thi thể nữ trên đất lấy mắt thường có thể thấy được hóa thành một bãi máu loãng, sau đó dần dần biến mất ở trong không khí, giống như chưa từng tồn tại.

Cung hành lang rất dài, cung hành lang cuối cùng là một cửa cung đóng chặt.

Sở Chước đi ở phía trước, vươn tay đẩy cửa cung ra.

Sau cửa cung là một gian cung điện càng xa hoa, trung ương cung điện có một cái bàn bày đầy đồ ăn, một đám nữ tử mỹ mạo mặc cung trang cầm khay trong tay xuyên qua, góc sáng sủa còn có một đám nữ tử cầm các loại nhạc khí trong tay.

Tiên Âm mênh mông, hương khí tập nhân.

Không biết khi nào, chung quanh xuất hiện mây mù thản nhiên, tăng thêm cho thế giới một loại mông lung xinh đẹp, một đám nữ tử cung trang chân thành mà đến, nói nói cười cười vây quanh bọn họ tiến vào.

"Cô nương, mời theo chúng ta.

"
Khi bị người đụng chạm, Sở Chước theo bản năng muốn vung kiếm, sau đó nàng rất nhanh liền hiện không đúng, người bên cạnh cũng không thấy.

Ngay cả A Chiếu luôn luôn thích ngồi xổm ở trên vai nàng, cũng không biết biến mất khi nào.

Trúng ảo thuật khi nào căn bản không thể nhận ra.

"Cô nương đến nha, công tử đã chờ cô nương thật lâu.

"
Nữ tử vây quanh nàng hì hì cười, đột nhiên trong đó, mặt mũi của các nàng cùng người trong trí nhớ nàng xếp chồngbu cùng một chỗ, bước chân của Sở Chước không tự chủ được thuận theo các nàng, đi vào trong chỗ sâu cung điện.

Trong chỗ sâu cung điện, là một mảnh màu đen huyền nồng đậm.


Thế giới không biết khi nào biến thành một mảnh hắc ám giơ tay không thấy năm ngón, nhìn không tới cuối cùng, đen kịt áp lực trong lòng.

Trải trên mặt đất là da lông hoang thú nào đó, chân giẫm ở trong đó, mềm mại mà thoải mái, tấm da lông hoang thú cực đại phủ kín toàn bộ thế giới, làm nổi bật nàng đặt mình trong trong đó phá lệ nhỏ bé.

Sở Chước trầm mặc nhìn một màn quen thuộc trong trí nhớ này, dĩ nhiên hiểu rõ, bắt đầu từ khi nàng tiến vào ảo cảnh, ký ức đã bị dòm ngó, nếu không một màn này không sẽ xuất hiện.

Đời trước, nàng không trải qua một màn ảo cảnh này, cũng không có phiến không gian khắp nơi đều là màu đen này.

Sở Chước đột nhiên nhịn không được ấn ấn cái trán.

Nàng đã từng gần như quên đi chuyện này, kỳ thực cũng không có quên, nàng thậm chí có thể tưởng tượng, ngay sau đó sẽ nhìn thấy cái gì.

"Lại đây.

"
Thanh âm nam nhân trầm thấp dễ nghe vang lên, thanh âm đó bình tĩnh, áp ngưỡng tình cảm nào đó, nguy hiểm đến làm cho người ta không dám tới gần.

Sở Chước nâng mắt nhìn lại, chỉ thấy phía trước hắc ám, có một người ngồi ở trên vương tọa do da hoang thú trải thành, một tay chống cằm, đang dùng một loại thần sắc khó lường nhìn nàng, hắc ám cắn nuốt bóng dáng hắn, chỉ có một đôi ánh mắt phiếm ánh vàng phá lệ sáng ngời, như là mãnh thú ngủ đông trong bóng đêm.

Sở Chước
.


Nhấn Mở Bình Luận