*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: ChieuNinh_dd.LQD
Sở Chước nghe nói qua mị quỷ.
Chúng nó cũng không phải là sinh linh nào đó, mà là một loại oán tăng do thời gian lắng đọng lại sau đó hấp thu vạn vật thế gian ngưng tụ mà thành. Chúng nó du đãng ở trong biển thời gian, kết thành đàn đội xuất hiện, dùng tiếng ca phiêu miểu, khuôn mặt mỹ lệ dụ hoặc người tu luyện, dụ hoặc bọn họ đến trong biển thời gian, nam nhân bị chúng nó móc tim khoét thịt, nữ nhân bị lột xuống da mặt, được khảm ở trên mặt chính mình.
Mị quỷ là ác niệm bị thời gian bỏ lại trong biển thời gian.
Chúng nó thích ăn tim người, yêu thích da mỹ nhân, tim người oán tăng đều là đồ ăn chúng nó.
Nghe nòi mỗi khi ca tiếng vang lên, đó là lúc mị quỷ thành đàn kết đội xuất hiện.
Những thứ này là mị quỷ xấu xí cấp thấp, nghe nói mị quỷ cao cấp, có thể ở trong lặng yên không một tiếng động đoạt tim đoạt hồn người, dụ người sa đọa. Khi nó xuất hiện, đạp lên bóng chiều tối, dung mạo tuyệt mỹ lệ, cho dù người cực vô tình thế gian, cũng không cách nào cự tuyệt nó dụ hoặc.
Sở Chước thò người ra nhìn xuống thuyền, chỉ thấy chỗ đầu thuyền đã treo lên đèn thất bảo tê thú.
Đèn thất bảo tê thú nở rộ hoa mỹ hoa quang, phá vỡ sương mù thời gian ngưng tụ mà thành, chiếu sáng lên cho thuyền vận chuyển ở trong biển thời gian đi đường tới trước, mỗi khi màn đêm buông xuống là lúc, thuyền vận chuyển ở biển thời gian đều sẽ treo đèn thất bảo tê thú lên.
Ô Tử Hàm thấy nàng bình tĩnh cúi nhìn xuống, có chút lo lắng, thấp giọng nói: "Sở cô nương, cô vẫn là đi vào nhanh chút..."
Sở Chước thu hồi ánh mắt, nghiêng đầu nhìn hắn.
Hai tròng mắt của nàng trong suốt minh nhuận, sạch sẽ, tựa như một tiểu cô nương mềm mại không rành thế sự, loại nam nhân thích quan tâm giống như Ô Tử Hàm, chỉ cần không có gì xấu xa, căn bản liền không cự tuyệt được loại ánh mắt này. Huống chi Ô Tử Hàm đã liên hệ nàng cùng Bạch Ly Vực Chủ trong truyền thuyết cùng một chỗ, lại để bụng với nàng, làm sao chịu nổi?
Ô Tử Hàm hoài nghi, nữ tu này khẳng định là nhận thấy được bản tính của mình, mới sẽ lấy yếu ớt bày ra, mỗi lần đều dùng ánh mắt như vậy nhìn mình, nhìn cho đến khi hắn chịu không nổi.
Biết rõ nàng cũng không phải là đơn giản giống như biểu hiện ra ngoài, như cũ không cách nào mặc kệ không nhìn tới.
Sau đó chợt nghe được cất giọng nàng nhỏ nhẹ hỏi: "Ô quản sự, ta muốn ở trong này, được không?"
Ô Tử Hàm thở dài: "Sở cô nương, mị quỷ vô cùng tà ác, cô đừng bị làm sợ mới tốt."
"Sẽ không." Sở Chước cười nói: "Ta cũng là người tu luyện, vật càng tà ác cũng gặp qua, e sợ gì chỉ là mị quỷ." Dừng lại, nàng lại nói: "Huống chi, không phải có mọi người sao?"
Lời này nói đến Ô Tử Hàm rất hợp lòng thuận theo.
Tuy nói lúc trước hiểu lầm Ô chủ cố ý với Sở Chước, chẳng qua sau khi biết quan hệ giữa Sở Chước cùng vị Bạch Ly Vực Chủ kia, lại muốn để cho Sở Chước biết lợi hại của Ô chủ bọn họ, ngày sau khi nhìn thấy Bạch Ly Vực Chủ, Ô chủ cũng có vài phần mặt mũi.
Chuyện có thể có mặt mũi ở trước mặt vị Bạch Ly Vực Chủ thật sự quá trọng yếu.
Vì thế Ô Tử Hàm rốt cục không khuyên bảo nữa, dặn dò nói: "Vậy cô cẩn thận một chút, mị quỷ lấy tiếng ca làm cổ niệm, công kích thức hải người tu luyện, không thể không phòng. Hơn nữa chúng nó xưa nay yêu thích người mỹ lệ, nếu như để cho chúng nó nhìn đến cô, nhất định sẽ không bỏ qua."
Sở Chước không nghĩ tới mị quỷ còn có đặc tính như vậy, hết sức kinh ngạc.
Ô Tử Hàm làm sao nhìn không ra nàng kinh ngạc, mỉm cười nói: "Ta từng theo Ô chủ đến biển thời gian vài lần, số lần gặp được mị quỷ không dưới hơn mười, hiểu biết với chúng nó tương đối sâu hơn bên ngoài truyền một chút. Mị quỷ quả thật khó đối phó, may mắn là, chỉ cần chúng ta không rời khỏi thuyền, chúng nó cũng không có cách làm gì chúng ta."
Nghe đến đó, trong lòng Sở Chước vừa động, đánh giá thuyền dưới chân.
Thuyền thuộc một loại bảo khí, cấp bậc rất cao, tốn cả lực một vực mới có thể luyện tạo. Đương nhiên, cái này cũng không phải cực khiến người chú mục, làm cho nàng chú ý tới là ký hiệu vẽ trên thân thuyền, mỗi một ký hiệu đều ảo diệu vô cùng, ẩn ẩn có quang hoa lưu chuyển, nếu như dùng linh thức nhìn kỹ, thức hải chấn động, làm cho người ta không khỏi đầu váng mắt hoa, không dám nhìn kỹ nữa.
Nói vậy thuyền này chính là vì có ký hiệu này, mới có thể bình thường chạy ở trong biển thời gian, không thời gian công kích.
Theo Ô Tử Hàm giải thích, người tu luyện trên thuyền đã tụ tập ở các nơi, chuẩn bị chiến đấu bất cứ lúc nào.
Ô Tử Hàm đại biểu Ô chủ, loại thời điểm này cần phải ra mặt, dặn dò Sở Chước hai câu, liền vội vã bận rộn rời khỏi tầng thứ năm, đi đến trên đầu thuyền.
Trên biển sương mù dường như càng đậm.
Biển thời gian ngày đêm rõ ràng, ban ngày không mặt trời, đêm không trăng, mỗi khi luân chuyển sớm chiều là lúc, mặt biển sẽ dâng lên sương mù dày đặc.
Trừ cái đó ra, mỗi khi mị quỷ xuất hiện, cũng mang đến sương mù dày đặc.
Bên trong sương mù dày đặc, chỉ thấy bóng dáng như ẩn như hiện xuất hiện.
Thân ảnh ảnh đều