*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: ChieuNinh_dd.LQD
Chiếc thuyền lớn đó phá sương mù mà đến, như đạp bằng sóng gió.
Nhưng mà, trên người tu luyện thuyền lập tức liền thấy rõ ràng trên chiếc thuyền đó, khắp nơi đều là cốt yêu bấu víu, xa xa nhìn, giống như là một đống xương cốt chạy đến bên này.
Mọi người không khỏi sửng sốt, ngay sau đó sắc mặt khẽ biến.
Cốt yêu này đã phá vỡ đại trận hộ thuyền trên thuyền, đi đến trên thuyền, tàn sát bừa bãi khắp nơi, phá hư hết thảy mọi thứ trên thuyền, thấy người thì bắt. Một đám người tu luyện đang cố gắng đánh chúng nó khỏi huyền, chì là đại trận hộ thuyền bị phá, căn bản ngăn không được cốt yêu cuồn cuộn không dứt, cốt yêu trùng điệp chồng chất leo lên trên, độ cao cùng phòng ngự thuyền, tiếp theo nhào vào trên thuyền.
Chúng nó mặc dù không giống mị quỷ có thể thúc giục sương mù trong biển thời gian, nhưng số lượng chúng nó xếp chồng lên nhau, đạt thành một con số kinh người, có thể xếp ra một tầng lại một tầng cốt sóng, đều bao phủ cả chiếc thuyền.
Một màn này người xem phát lạnh trong lòng.
Ô Tử Hàm vốn đứng ở đầu thuyền chỉ huy chiến đấu thấy một màn như vậy, chấn động, lập tức vội nói: "Mau hỗ trợ."
Lúc này đầu thuyền thay đổi, chạy tới thuyền kia, một đám người tu luyện huấn luyện có nghiêm chỉnh rất nhanh liền nâng lên cầu nối, cùng đi đến tương liên chiếc thuyền trước mặt đó, bọn họ cầm vũ khí trong tay, đi ra đại trận hộ thuyền, lao nhanh qua thuyền đối diện, một bên đánh rơi cốt yêu chung quanh vào trong biển.
Trên biển thời gian cũng không cho phép người tu luyện ngự kiếm phi hành, đây là phương thức tốc độ nhanh nhất đến đối diện có thể. Nhưng mà phương thức này, cũng làm cho cốt yêu trên thuyền đối diện nhân cơ hội bò qua đây.
Ô Tử Hàm thần sắc nghiêm nghị, tự mình xách theo một thanh Ô Vân kiếm, thả người tiến lên.
Ô Vân kiếm hiện ra hàn quang lạnh thấu xương, chém một cốt yêu thành cốt vỡ, đều rơi xuống trong biển.
Cốt vỡ rơi xuống trong nước chậm rãi tụ tập một lần nữa ở trong biển, chẳng qua thời gian trong mấy hơi thở, lại biến thành một bộ khung xương, nó an tĩnh nằm ngửa ở trong biển, dùng hai mắt sắc bén hiện ra ánh sáng màu đỏ tươi nhìn chằm chằm người mặt biển.
Sở Chước nhìn xem mà sợ hãi trong lòng, trong nháy mắt đó, gần như tưởng cốt yêu đó nhớ kỹ lại người chém nát mình.
Ở khi Ô Tử Hàm ra tay, liền thấy hai người từ trong khoang thuyền bước ra, đúng là Vân Nhụy tiên tử cùng Thất Âm tiên tử.
Vân Nhụy tiên tử nhìn đến tình huống trên thuyền đối diện, hơi hơi nhướn mi, nhưng mà có thể gặp được người tu luyện ở biển thời gian, nếu là có thể giúp một phen, tự nhiên cũng vui lòng. Vân Nhụy tiên tử tung quạt càn khôn bên hông, nó nhanh chóng biến thành một cây quạt cực đại ở giữa không trung, Vân Nhụy tiên tử thả người nhảy tới, bắt lấy quạt càn khôn, nhấc lên một cơn lốc, quạt gần hết cốt yêu leo lên trên thuyền đối diện đến trong biển.
Khi cốt yêu rơi biển, xương cốt phát ra thanh âm khanh khách, khung xương cùng khung xương va chạm vào, vang lên lại không dứt.
Thất Âm tiên tử ôm Thất Âm cầm, mười ngón như huyền, từng âm phù hóa thành âm sát, sắc bén đánh về phía cốt yêu trên thuyền đối diện.
Cốt yêu bị sát âm vô hình nứt thành cốt vỡ, như bột mịn loại bay lả tả rơi trong biển.
Cốt yêu vỡ thành bột cốt cần thời gian lâu, mới có thể một lần nữa ngưng tụ thành xương cốt đầy đủ.
Một lần nữa biến thành xương cốt, động mắt sắc bén ánh sáng màu đỏ tươi của chúng nó giống như linh hồn nhảy lên, làm nổi bật xương cốt trắng hếu, rất khiếp người.
Ba người tu luyện Thánh Đế cảnh liên thủ, rất nhanh đã chém rơi hết cốt yêu leo lên trên thuyền đối diện, người tu luyện trên thuyền cũng nhân cơ hội chém vỡ cốt yêu tiến vào trong thuyền, quét bay đến trong biển.
Tiếp theo hai chiếc thuyền lớn tốc độ nhanh hơn, đều rời khỏi nơi của cốt yêu.
Như thế gia tốc đi về phía trước vài canh giờ, vừa chiến vừa đi, rốt cục ném xuống đám cốt yêu kia.
Hai chiếc thuyền thả chậm tốc độ, song song chạy đi ở phía trên thủy kính bình tĩnh.
Không có cốt yêu vây quanh, Sở Chước rốt cục thấy rõ ràng cấu tạo thuyền đối diện, so với thuyền của Ô chủ muốn thì nhỏ hơn rất nhiều, chỉ có hai tầng, có thể là vừa trải qua một hồi đại chiến, trên thuyền khắp nơi đều rách rưới, hiện đầy dấu vết chiến đấu, rất chật vật. Nhưng mà Sở Chước chú ý tới, chiếc thuyền đó giống như thuyền Ô chủ, trên thân thuyền có khắc vẽ rất nhiều ký hiệu vô cùng huyền ảo. Dien*dan*le*quy*don Chieu#^#Ninh}{)&@#@
Chỉ thuyền có loại ký hiệu vẽ đặc thù này, mới có thể đi tới được ở trong biển thời gian, không bị thời gian bỏ lại.
"Xin hỏi đối diện chính là Vân Nhụy tiên tử cùng Thất Âm tiên tử Phạm Tiên Vực?" Thuyền đối diện truyền đến một âm thanh trong trẻo.
Mọi người ngẩng đầu nhìn qua, liền thấy trên đầu thuyền xuất hiện một thanh niên tuấn mỹ cẩm y ngọc bào, tươi cười sáng sủa rực rỡ, phá lệ thân thiện.
"Không sai, các hạ là?" Vân Nhụy nhíu mày, linh khí bản mạng của nàng cùng Thất Âm rất dễ phân biệt, đối phương có thể nhận ra được nàng cũng không kỳ quái.
"Tại hạ Đàm Đài Anh Trì Quy Nhất tông Xích Diễm Vực, lúc trước đa tạ vài vị tương trợ..."
Sở Chước đứng ở tầng