*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: ChieuNinh_dd.LQD
Cho dù là đối với mặt cục bông, Sở Chước cũng có thể nhìn ra tâm tình của hắn lúc này.
Sở Chước có chút buồn cười, đối với hình người nàng không nói nên lời, nhưng đối với bộ dạng tiểu yêu thú của hắn, lại có thể tự nhiên mà nói ra miệng.
Bởi vì nàng quá mức quen thuộc mà tín nhiệm bộ dáng này của hắn đi.
Hơn nữa không có bất luận gánh nặng gì đến công kích.
Nàng mỉm cười, không đợi hắn phản ứng, tiếp tục nói: "Khi ta tám tuổi, lượm huynh về Sở gia, huynh cũng biết tình huống lúc ấy của ta ở Sở gia, ta ở một mình trong viện ngũ phòng, nơi đó trống rỗng, trừ bỏ ta, ngay cả một người hầu hạ cũng không có, Sở gia to như vậy như là quên đi có một người như ta..."
Nói tới đây, nàng có chút phiền muộn.
Tuy rằng nàng không trách phương thức Sở gia làm việc, hết thảy đều là các trưởng bối làm ra. Nhưng nếu nàng là đứa nhỏ bình thường, không mang theo ký ức sống lại, chỉ sợ nàng căn bản sống không được, cho dù có thể sống sót, tính tình cũng khúm núm, trên con đường tu luyện, không biết có thể đi bao xa.
Phong Chiếu đã đến, vì cuộc sống buồn tẻ yếu ớt của nàng mang đến màu sắc rực rỡ.
Hắn bầu bạn nàng trưởng thành, che chở nàng một đường đi tới, ở trong lòng nàng, không ai có thể so với được với hắn.
Nàng coi hắn trở thành thân nhân, trở thành bằng hữu, trở thành là tồn tại quan trọng nhất trong sinh mệnh, còn chưa nghĩ tới trở thành bạn cùng tu.
Nhưng mà nàng vẫn chưa đành lòng cự tuyệt hắn.
Vị trí của hắn ở trong lòng nàng quá trọng yếu, trọng yếu đến nàng không dám dễ dàng hạ quyết định, có phải thật sự muốn đẩy hắn ra xa hay không. Ở dưới tình huống biết rõ tâm ý của hắn, còn muốn ra vẻ không biết, chọc hắn thương tâm.
Trước đó Bích Tầm Châu tìm đến nàng nói chuyện, không hẳn cũng không có ý tứ này.
Bích Tầm Châu là người cực hiểu nàng, phỏng chừng cũng hiểu rõ địa vị của nàng ở trong lòng Phong Chiếu, cho nên liền đến đẩy một phen, chẳng qua là muốn để cho nàng nhanh chóng làm quyết định, để tránh lề mà lề mề, tạo thành thương tổn không cần thiết lẫn nhau.
Sở Chước trong lòng vẫn là rất do dự.
Nhưng mà khi nàng tỉnh lại, nhìn đến tiểu yêu thú không biết khi nào thì tiến vào trong ổ chăn, trong nháy mắt đó, tâm tình của nàng là vui vẻ.
Nàng thậm chí không có ý tưởng "mình bị một nam nhân chiếm tiện nghi", chỉ cảm thấy hắn xuất hiện ở trong này, là chuyện vô cùng tự nhiên.
Một khi đã như vậy, vì sao không thử thay đổi?
"Phong Chiếu, ta coi huynh là người nhà, bằng hữu của ta, huynh biết không?" Sở Chước nghiêm túc nói với cục bông tròn.
Yêu thú vốn vẫn luôn nghiêm túc lắng nghe nàng nói chuyện đột nhiên đứng thẳng dậy, đợi khi Sở Chước nhìn chăm chú lại, tiểu yêu thú đã biến thành một mỹ nam tử áo trắng, an vị ở vị trí bên giường nàng, khoảng cách cùng nàng chừng nửa cánh tay.
Sở Chước nhất thời lại có chút không được tự nhiên.
Chỉ là nếu đã hạ quyết định quyết tâm, lúc này hật ra không có lại lảng tránh tầm mắt của hắn.
Điều này làm cho cặp mắt đen nhánh của nam nhân phụt ra ánh sáng sáng ngời, môi khẽ mím lại, giống như đang khắc chế cái gì, hai tay di chuyển, nhưng rốt cuộc không có động tác khác, mà là vẻ mặt bình tĩnh nói: "Ta biết."
Sở Chước liếc hắn một cái, rũ mắt xuống, che lại suy nghĩ trong mắt.
Tâm tình của nàng có chút lộn xộn, thế cho nên không phát hiện, tâm tình nam nhân ngồi bên người cũng đồng dạng lộn xộn, cần cực lực khắc chế, mới không làm ra hành động gì khiến nàng hiểu lầm, để tránh dọa đến nàng.
Kỳ thực hắn căn bản không biết.
Hắn là thú lợi hại như vậy, làm sao nàng có thể không thích mình đây? Nhất định là thẹn thùng đi.
Phong Chiếu kiên nhẫn chờ nàng tiếp tục nói thêm.
Sở Chước cảm giác được tầm mắt không thể bỏ qua kia, vốn lời nói đến miệng thiếu chút nữa liền nói không nên lời, nhưng mà nàng vẫn ổn định lại, tiếp tục nói: "Sau đó ta lại suyĩ nghĩ, ta cảm thấy ta không thể quá mức, dù sao trước kia là ta không đúng..." Dien%^%dan*^*le#*#quy^_^!don==ChieuNinh
Không nên làm ra những chuyện làm cho hắn hiểu lầm, tuy rằng nàng là cử chỉ vô tâm, nhưng nếu làm hại một con thần thú tưởng nàng cũng cố ý với hắn, thì phải là nàng không đúng rồi.
"Trong lòng ta cũng là có chút không xác định, huynh thật sự muốn trở thành bạn cùng tu với ta?" Nàng do dự hỏi, cho dù trong lòng đã khẳng định, kỳ thực vẫn lo lắng có phải nàng tự mình đa tình hay không.
Hoặc là Bích Tầm Châu cũng hiểu lầm rồi?
"Đương nhiên!" Phong Chiếu không chút do dự nói. Đợi sau khi nói xong, hắn lại có chút ngượng ngùng, dường như sợ nàng nhìn thấy, mặt thoáng tránh qua bên cạnh, chỉ dùng dư quang khóe mắt đi liếc nàng: "Tim bản tôn hướng về nàng, nguyện cùng quân kết liền cành trọn đời."
Trọn đời?
Sở Chước nhịn không được muốn cười, chỉ có thọ nguyên vô hạn, mới có thể nói chuyện trọn đời. Kỳ vọng có được thọ nguyên vô hạn, chỉ có thành thần, phi thăng Chân Thần giới. Đối với thần thú mà nói, cái này cũng không có vấn đề khó khăn gì, chỉ cần bọn họ vẫn luôn tiếp tục tu luyện, ngay cả thiên đạo cũng sẽ không nhẫn tâm để họ ngã xuống, có thể để cho bọn họ lựa chọn phi thăng Chân Thần giới, chân chính có được thọ nguyên đồng thọ cùng trời.
Nhưng nhân tu không may mắn như vậy.
Nhân tu tốc độ tu luyện nhanh, năng lực sáng tạo cũng là đứng đầu chúng sinh, nhưng thiên đạo hạn chế đối với nhân tu càng nhiều hơn thần thú.
Thấy nàng không nói chuyện, Phong Chiếu nhịn không được quay đầu nhìn qua, phát hiện thần sắc của nàng có chút hoảng hốt, trong lòng căng thẳng, tưởng nàng lại muốn cự tuyệt, nhất thời có chút không vui: "Ta nguyện cùng kết trọn đời với nàng, nàng thì sao?"
Sở Chước lấy lại tinh thần, thấy hai tròng mắt hắn trói chặt ở mình, một cỗ khí thế bức bách như có như không mà đến, sắc mặt không khỏi có vài phần tái nhợt. Đợi nhìn thấy hắn phát hiện, cuống quít thu liễm hơi thở, tâm tư Sở Chước than thở, biết hắn cũng không phải là cố ý, chỉ là tu vi giữa hai người chênh lệch quá lớn.
Lập tức Sở Chước mỉm cười nói: "Ta cũng nguyện ý."
Kinh hỉ nháy mắt hiện lên mặt hắn, dưới hí hửng, hắn lại bổ nhào qua nàng.
Khi Sở Chước bị hắn bổ nhào ở trên giường, lại có chút mộng, sau đó đã thấy hắn dùng mặt mình cọ cọ cổ nàng, lại liếm liếm cằm nàng, hoàn toàn chính là hình thái của thú, cố tình dùng cái bộ mỹ nam tử sáng sủa làm ra, làm cho người ta mặt đỏ tim đập, trái tim cũng có chút không gánh nổi.
"Ta liền biết nàng thích ta thích vô cùng thích."
Sở Chước: "......" Nàng có phải đáp ứng quá nhanh hay không?
Sau đó lại nghe được hắn hưng phấn mà hỏi: "Chúng ta chừng nào tổ chức đại lễ song tu?"
Sở Chước kinh ngạc nhìn hắn.
Ở khi nàng quay đầu, nam nhân nằm ở trong lòng nàng giống như mãnh thú dịu ngoan hiển nhiên cũng phát hiện tư thế bọn họ lúc này không đúng, linh quang chợt lóe, trong lòng bất giác một nhẹ, đợi khi nàng lại nhìn qua, làm sao còn có mỹ nam tử cái gì, chỉ còn lại có một con tiểu yêu thú đang củng ở trong lòng nàng, nghiêng đầu nhìn nàng.
Tiểu yêu thú ấn móng vuốt mềm mềm đến trên xương