Editor: ChieuNinh
Khi nhìn đến đám người ăn cướp vây quanh bọn họ, biểu tình đám người Sở Chước có chút quái dị.
Đáng tiếc bọn ăn cướp cũng nhìn không ra được, ở trong mắt bọn chúng, đây rõ ràng chính là một nam hai nữ, thoạt nhìn không có gì lợi hại, không ăn cướp bọn họ thì ăn cướp ai?
Nhóm người này lựa chọn ăn cướp bọn họ cũng là có nguyên nhân.
Phệ Ma lâm tuy rằng lớn, nhưng đổi tới đổi lui, nói chung gặp được cũng là người tu luyện khác săn bắt chuột Phệ Ma ở trong Phệ Ma lâm.
Gần đây đã chú ý tới nhóm người này, ba người này thường xuyên hoạt động ở ban đêm, cũng không biết bọn họ lợi dụng thủ đoạn gì, thế nhưng có thể dụ dỗ đám chuột Phệ Ma giảo hoạt từ trong thạch động quanh co khúc khuỷu ra, thuận lợi bắt giữ được rất nhiều chuột Phệ Ma da lông màu đỏ sậm, đó chính là một khoản tiền, không ăn cướp bọn họ thì ăn cướp ai?
Ở đại lục Hắc Xuyên, đấu đá giữa người thí luyện với nhau càng thêm nghiêm trọng, hơi không cẩn thận sẽ bỏ mệnh ở trong tay cùng là người thí luyện. Ở nơi này, giết người là sẽ không phạm pháp, chỉ cần ngươi cũng đủ mạnh, thì người quản lý thành Hắc Xuyên cũng sẽ không quản ngươi làm cái gì.
Cho nên, bình thường người thí luyện dám hành tẩu ở dã ngoại, không phải hợp lại thành đoàn, lấy người đông thế mạnh nghiền áp, chính là bản thân có đủ thực lực, không sợ bất luận nguy hiểm gì.
Trong ba người Sở Chước, thì Bích Tầm Châu thực lực mạnh nhất, nhưng mà Bích Tầm Châu là Ngọc Bích Băng Nhện cấp mười hai, am hiểu ẩn nấp. Thời điểm cần, hắn có thể thu liễm hơi thở trên người, khiến cho bản thân thoạt nhìn tựa như một người tu luyện cấp thấp không có cảm giác tồn tại, có thể dễ dàng lừa gạt cảm giác người đời.
Mấy ngày nay, bởi vì Sở Chước và Mặc Sĩ Thiên Kỳ muốn đích thân bắt giữ chuột Phệ Ma, Bích Tầm Châu thì thu liễm hơi thở yêu thú cao cấp bản thân gần như không còn, để tránh dọa chuột Phệ Ma chạy mất.
Mà tu vi của Sở Chước và Mặc Sĩ Thiên Kỳ chỉ có Không Minh cảnh, bậc tu vi này ở đại lục Hắc Thiên là tồn tại tầng đáy. Hơn nữa không rõ hơi thở Bích Tầm Châu, thấy thế nào cũng giống như là một đám kẻ yếu, chỉ là có chút bàng môn tà đạo có thể hấp dẫn chuột Phệ Ma, cho nên không ăn cướp bọn họ thì ăn cướp ai đây?
Ăn cướp bọn họ có hai mươi người, đầu lĩnh là một nam tử dung mạo âm nhu, ánh mắt giấu giếm ngoan lệ, cũng không phải là hạng người ôn hòa, tu vi ở Linh Quang cảnh tầng chín, thiếu chút nữa có thể bước nhập vào Nhân Vương cảnh. Người tu luyện khác cũng đồng dạng là Linh Quang cảnh, cấp bậc không đồng nhất, tuy rằng tu vi Linh Quang cảnh ở đại lục Hắc Xuyên không tính cao, nhưng không sánh được bọn họ người đông thế mạnh.
Hai mươi Linh Quang cảnh, ăn cướp ba người tu luyện cấp thấp, dư dả.
Ấn theo tình huống bình thường đến xem, quả thật là như thế, nhưng mấy con hàng hung tàn Sở Chước này có thể được gọi là tình huống bình thường sao?
Ngay tại khi đám người tu luyện Linh Quang vây quanh cảnh bọn họ lại, Mặc Sĩ Thiên Kỳ lại xẹt một cái liền lui đến phía sau Bích Tầm Châu. Hắn có tự mình hiểu lấy mình, biết bản thân không có tu vi không có sức chiến đấu, trước tiên bảo vệ tốt chính mình không cản trở mới là thượng sách.
Sở Chước mang theo kiếm, ngả ngớn nói: "Các ngươi muốn làm cái gì?"
"Giao túi càn khôn của bọn ngươi ra đây." Nam tử đầu lĩnh âm nhu đó nói, vẻ mặt cười khanh khách, chỉ là thần sắc đạm mạc, hiển nhiên cũng không để ba người Sở Chước vào mắt.
"Còn có đan dược có thể dụ dỗ chuột Phệ Ma, cũng cùng giao ra đây." Bên cạnh, một người tu luyện nói bổ sung.
Theo bọn họ tra xét, tu vi mấy người này không cao, nhưng có một loại đan dược có thể dụ dỗ chuột Phệ Ma, đó mới là thứ tốt, có chúng nó rồi, muốn có bao nhiêu chuột Phệ Ma da lông màu đỏ mà không có.
Nam tử âm nhu chứa cười bên miệng, không chút để ý thưởng thức một cái hộp báu chạm rỗng trong tay.
Thái độ như vậy, giống như đám người Sở Chước ở hắn trong mắt, đã là người chết.
Sở Chước liếc mắt nhìn nam tử âm nhu đó một cái, cảm giác có chút cổ quái, không khỏi âm thầm chú ý vài phần.
Nàng lười vô nghĩa cùng những người này, ở khi hai người tu luyện Linh Quang cảnh muốn tiến lên bắt bọn họ, kiếm trong tay kéo một đường kiếm hoa, trọng kiếm đột nhiên liền trực tiếp chém ra.
Trên mũi kiếm, nước màn lan tràn, hóa thành vòng nước, khí thế lẫm liệt quét ngang mà đi. Dien%^%dan*^*le#*#quy^_^!don~ChieuNinh
Hai người tu luyện Linh Quang cảnh không đề phòng nàng một người tu luyện Không Minh cảnh cấp thấp cũng dám ra tay với bọn họ, hơn nữa theo bản năng nghĩ rằng Không Minh cảnh công kích cũng không quá mạnh, cứ như vậy hung bạo ăn một kích này, nháy mắt bị vòng nước đánh bay.
Có hai vòng nước đánh lên trên thạch lâm (tảng đá) ở bên cạnh, thạch lâm nổ tung, vụn thạch bay loạn.
Hai người tu luyện Linh Quang cảnh bay ngược đi ra ngoài, đụng vào trên thạch bích, phun ra máu tươi.
Một kích này, bày ra sức chiến đấu, đều không phải là mềm mại như Không Minh cảnh, ngược lại uy thế tương đối cao.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ ló đầu thấy một màn như vậy, kích động yêu thích đến mặt cũng đỏ lên, nắm chặt nắm đấm: "Sở tỷ, làm chết bọn họ!"
Vốn bởi vì Sở Chước đột nhiên ra tay mà đám ăn cướp lạnh mặt xuống, khi lại nghe nói như thế, thì nhịn không được cơn giận dữ. Lập tức nam tử âm nhu đầu lĩnh đó dữ tợn cười một tiếng, hai mắt hàn quang lòe lòe, hạ lệnh: "Giết bọn họ!"
Mười mấy người tu luyện Linh Quang cảnh xuất vũ khí ra, đánh tới hướng Sở Chước.
Bích Tầm Châu chưa động thân hình, roi băng tơ tuyết trong tay quét ngang đi lên, nháy mắt đã quét bay mười người tu luyện Linh Quang cảnh.
Hắn thu liễm hơi thở đến cực thấp như cũ, dễ dàng có thể làm cho người ta xem nhẹ tồn tại của hắn, nhưng mà vừa ra tay, rõ ràng bất phàm.
Mười người tu luyện Linh Quang cảnh bị một kích lướt nhẹ này, ngã xuống đất không dậy nổi, có thể thấy được bị thương không nhẹ, nháy mắt khiến cho người ta hiểu được rõ ràng, thực lực của hắn tuyệt đối không thua kém Linh Quang cảnh.
Sắc mặt nam nhân âm nhu trở nên cực kì khó coi, căng thẳng nắm hộp báu chạm rỗng tay, đột nhiên lướt qua hướng Sở Chước.
Hộp báu chạm rỗng đó nổ tung ở giữa không trung, mấy cái bóng đen xẹt qua ngay trước mắt, Sở Chước không chút nghĩ ngợi dựng thẳng lên một màn bình phong nước, đỡ mấy cái bóng đen đó công kích, đồng thời kiếm trong tay đã bổ qua, chém xuống mấy cái bóng đen đó, cũng lập tức lui về phía sau, tránh đi nam nhân âm nhu đó công kích.
Bốp bốp bốp vài tiếng, chỉ thấy mấy con trùng đứt đoạn thân rơi ở trên cỏ nhung, tuy rằng bị chém mấy đứt đoạn, nhưng vẫn chưa chết đi, nhúc nhích trên mặt đất.
Nam tử âm nhu đó một kích chưa trúng, thấy vậy thì giận tím mặt, âm độc trừng trừng nhìn Sở Chước: "Ngươi thế nhưng làm Thiên Huyết Trùng của ta bị thương!"
Làm sao Sở Chước để ý đến hắn, lại giơ kiếm công tới lần nữa, chiêu số không có vẻ hoa mỹ đẹp đẽ, chiêu chiêu ẩn chứa lực bức bách cường đại, khiến cho nam nhân âm nhu đó đổi công làm thủ, trên mặt lộ ra thần sắc vừa sợ vừa giận. Hắn ta phát hiện mình thế nhưng nhìn trông nhầm, vốn tưởng rằng là con trùng nhỏ có thể mặc hắn tùy ý bóp chết, không nghĩ tới cũng là xương cứng.
Nữ nhân này căn bản không phải tu vi Không Minh cảnh cái gì, sức chiến đấu bậc này, thế nhưng có thể chiến một trận cùng hắn.
Ở khi hai người đánh cho hừng hực khí thế, Bích Tầm Châu đều đã đánh cho người tu luyện khác té trên mặt đất rên rỉ, chỉ chừa nam tử âm nhu Linh Quang cảnh tầng chín cho Sở Chước luyện tập.
Sở Chước đã lựa chọn một đường kiếm tu này, thực chiến càng trọng yếu hơn nữa, không thiếu được chém giết với người ta, rèn luyện kiếm thuật.
Đám người Bích Tầm Châu rất rõ ràng đạo lý này, cho nên mỗi lần gặp được loại tình huống thế này, cũng sẽ không ra tay đỡ tất cả nguy cơ cho Sở Chước, mà để cho nàng tự mình đột phá, đây cũng là một loại trưởng thành.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ đang thăm dò nhìn chiến đấu chung quanh, đột nhiên nhìn đến cái gì, trên mặt lộ ra thần sắc ghê tởm: "Tầm Châu ca, mau nhìn."
Bích Tầm Châu nhìn đi qua, thì nhìn thấy thi thể mấy con trùng đứt đoạn lúc nhúc một lát, đột nhiên giống như sống lại, vội vàng nhảy lên trên người một người tu luyện Linh Quang cảnh té trên mặt đất gần nhất, đâm một cái trên người hắn, thế nhưng dễ dàng đâm ra một cái lỗ máu trên da thịt, sau đó tiến vào trong lỗ máu đó, nhanh chóng tiến vào thân thể này.
Người tu luyện đó phát ra tiếng kêu thảm thiết, thân thể máu thịt lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được khô dẹp đi xuống, cuối cùng chỉ còn lại có một khối khung xương khoác da.
Lúc này, hơn mười con Thiên Huyết Trùng đã trưởng thành chui ra.
Vốn là mấy con Thiên Huyết Trùng công kích Sở Chước chỉ thô cỡ ngón tay, bị Sở Chước chém đứt thành hơn mười đoạn, không nghĩ tới chúng nó tiến vào trong thân thể người tu luyện, sau khi ăn luôn máu thịt người nọ, khi tái xuất hiện, biến thành hơn mười con Thiên Huyết Trùng đầy đủ. Chúng nó lớn cỡ ngón tay, dài mấy tấc, trên đầu có một cái xúc tu, bên trong có giống như răng nhọn thật nhỏ, khép mở hướng nhân loại, bộ dạng đặc biệt ghê tởm dữ tợn.
Sắc mặt Bích Tầm Châu trầm xuống, vẫy tay vung băng sương lan tràn, hơn mười con Thiên Huyết Trùng chuẩn bị đi đánh lén Sở Chước biến thành băng sâu, A Chiếu phun một ngụm lửa qua, nháy mắt biến thành tro tàn.
Một màn này không chỉ có làm cho sắc mặt đám người tu luyện té trên mặt đất rên rỉ trắng bệch, ngay cả nam tử âm nhu đang đối chiến cùng Sở Chước cũng nhịn không được mà phun ra một ngụm máu, hiển nhiên sâu tử vong cũng tổn thương hắn thật lớn.
Thừa dịp hắn bị thương, Sở Chước đạp một cước lên ngực hắn.
Nàng rèn luyện qua ở Tẩy Thiên phong, tu vi tuy chỉ là Không Minh cảnh, sự mạnh mẽ của thân thể cũng không sai kém so với Linh Quang cảnh, khí lực thật lớn. Lúc này một cước này đã đá gãy xương ngực của một người tu luyện Linh Quang cảnh, vung kiếm trong tay bay đi, đóng y phục dính sát da thịt người nọ đến trên đất.
Nam tử âm nhu lại phun ra một búng máu, chật vật té trên mặt đất.
Sở Chước đi qua, rút Toái Tinh kiếm ra, không đợi người nọ phản ứng, một kiếm đập lên đầu hắn.
Cổ họng người nọ cũng chưa hừ một tiếng, đã trợn mắt hôn mê.
Người chung quanh thấy một màn như vậy, đột nhiên im bặt, mắt lộ ra vẻ hoảng sợ nhìn đám người Sở Chước, trong lòng biết bọn họ suốt ngày đánh nhạn, lần này lại bị nhạn mổ mù mắt. Nào biết đâu rằng vốn tưởng rằng là ba kẻ yếu tùy tay có thể thu thập, thế nhưng bị bọn họ thu thập lại.
Sở Chước mang theo kiếm, cười khanh khách nói: "A Kỳ, đi lục soát túi càn khôn của bọn họ."
Mặc Sĩ Thiên Kỳ tinh thần phấn chấn đáp ứng một tiếng, lập tức đi lục soát túi càn khôn.
Đám người tu luyện này giận mà không dám nói gì, chỉ có thể ngoan ngoãn nhìn tùy thân của mình bị người ta đoạt đi. Bọn họ hoành hành ở đại lục Hắc Xuyên lâu như vậy, không biết dùng thủ đoạn cướp đoạt của bao nhiêu người, không nghĩ tới có một ngày ngược lại bị người ta đoạt rồi.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ đang muốn đi lục soát đồ của nam tử âm nhu đó, Sở Chước đột nhiên gọi hắn lại, tự bản thân mình đi tìm tòi.
Sở Chước lựa chọn là đúng, ở khi nàng muốn ra tay, hai con Thiên Huyết Trùng giấu ở trong cơ thể nam tử đó một trái một phải nhào lên trên mặt của nàng, bị dị thủy dựng lên cản trở. Diendanlequydon~ChieuNinh
Sở Chước tâm niệm vừa động, dị thủy khóa Thiên Huyết Trùng lại trong bọt nước, dị thủy sôi trào quay cuồng, lập tức đã đè ép thành thịt nát.
Sở Chước đều móc hết đồ trên người nam tử âm nhu đó ra, vì đề phòng trên người hắn còn có giấu Thiên Huyết Trùng tác quái, mà ngay cả quần áo đều sử dụng kiếm cắt thành mảnh vụn, cuối cùng chỉ có một khối vải che ở dưới thân, che khuất tồn tại nào đó không thể miêu tả.
Sở Chước thần sắc dửng dưng, thái độ nhìn không ra thuộc loại ngượng ngùng nữ tử nên có, người bên cạnh nhìn, giống như cũng không cảm giác được cái gì không thích hợp, thẳng đến khi Mặc Sĩ Thiên Kỳ a một tiếng, nói: "Sở tỷ, cô là một cô nương gia, đừng như vậy..."
Hắn có chút ngượng ngùng nhìn nam nhân bị móc sạch đến nỗi chỉ còn lại có một khối vải che giấu chỗ đó, nếu như hắn tỉnh lại, nhìn đến bộ dạng hiện tại của mình, có lẽ muốn hộc máu.
Nghe hắn vừa nói như vậy, ánh mắt mọi người chuyển tới trên mặt Sở Chước, rốt cục bừng tỉnh đại ngộ.
Cái người cầm trọng kiếm đào y phục người ta, đặc biệt là một nữ tu!
Đột nhiên A Chiếu nhảy đến bả vai nàng, hai mắt gắt gao nhìn nàng chằm chằm.
Bích Tầm Châu nghiêm mặt, nhìn không ra cảm xúc.
Sở Chước lơ đễnh: "Người này đã dám nuôi dưỡng loại yêu trùng lấy máu thịt làm thức ăn này, chắc hẳn còn có chuẩn bị sẵn phương án phòng trừ, cẩn thận một chút mới được." Nàng sử dụng kiếm mới móc một cái túi linh thú, nghĩ nghĩ, trực tiếp phá huỷ túi linh thú đó, từ bên trong đổ ra một đống thịt gì đó màu hồng.
Khi mọi người thấy được đám thịt màu hồng đó loi nhoi, thiếu chút nữa thì ói ra.
Đây rõ ràng chính là ngàn vạn con Thiên Huyết Trùng, thân thể chúng nó quấn quanh cùng một chỗ, chẳng phân biệt được ta và ngươi, thoạt nhìn giống như một đống sâu dài toàn thân máu thịt, trong đám thân trùng mấp máy, lộ ra xúc tua và răng nanh dữ tợn, nhìn vừa ghê tởm lại khủng bố.
Muốn nuôi dưỡng nhiều Thiên Huyết Trùng như vậy, không biết phải cho ăn bao nhiêu máu thịt, mà máu thịt này lại là từ đâu tới đây?
Nghĩ đến một màn trước đó, thì biết có lẽ là dùng máu thịt nhân loại đến dưỡng, tại đại lục Hắc Xuyên này, giết chết một hai người cũng sẽ không dẫn người chú ý. Lại nhìn phản ứng đám người tu luyện kia, thì cũng rõ ràng bọn họ hẳn là biết tồn tại đám Thiên Huyết Trùng này, cũng biết tập tính Thiên Huyết Trùng, cũng không kỳ quái.
Sở Chước giật mình, chẳng trách vừa rồi thần sắc nam tử âm nhu đó kỳ quái như vậy, thì ra là coi bọn họ trở thành đồ ăn của đám Thiên Huyết Trùng này.
"A Chiếu." Sở Chước gọi một tiếng.
A Chiếu phun một ngụm hỏa đi qua, đám Thiên Huyết Trùng nháy mắt biến thành tro.
Sở Chước cũng không vội mà kiểm kê chiến lợi phẩm, mà là nhìn về phía đám người tu luyện ý thức thanh tỉnh, bắt đầu đặt câu hỏi.
Lúc này đám người tu luyện bị dọa sợ, hơn nữa còn có người tu luyện kinh sợ Bích Tầm Châu nhìn không ra tu vi, nào dám giở trò gì, Sở Chước vừa hỏi, thì thành thành thật thật trả lời.
Nam tử âm nhu đó tên là Đỗ Bá Dương, là đệ tử một môn phái nhị lưu trên đại lục Nghiễm Nguyên, không biết từ chỗ nào có được con Thiên Huyết Trùng. Vì nuôi dưỡng Thiên Huyết Trùng, hắn tiến vào sân thử luyện đại lục Hắc Xuyên này, săn bắn người tu luyện làm lương thực cho Thiên Huyết Trùng.
Thiên Huyết Trùng là yêu trùng cấp năm, chỉ ăn máu thịt, nhất là máu thịt người tu luyện thì tốt nhất.
Đỗ Bá Dương muốn nuôi dưỡng ra một con trùng vương, bởi vì chỉ muốn cho nó ăn máu thịt người tu luyện, thế nên đánh chủ ý lên phiến đại lục Hắc Xuyên thử luyện này. Mọi người đều biết, ở nơi thử luyện, người tu luyện không có quy củ, tử vong là chuyện thường, chỉ cần hắn cẩn thận một chút, thì không làm người ta chú ý, vụng trộm giết chết một vài người tu luyện để cho Thiên Huyết Trùng ăn, cũng sẽ không làm ai chú ý.
Sau khi Đỗ Bá Dương đi đến đại lục Hắc Xuyên, thì có mục đích tìm kiếm đội hữu, thành lập đội Chiến Huyết.
Bởi vì hắn có Thiên Huyết Trùng cũng âm thầm đánh lén người khác, cho dù tu vi cũng không cao, lại có thể làm cho hắn mọi việc đều thuận lợi, ngẫu nhiên ngay cả người tu luyện Nhân Vương cảnh cũng dám tính kế, người tu luyện chết ở trong tay hắn đếm không hết.
Đội Chiến Huyết thường xuyên hành tẩu ở bên ngoài, có mục đích mà chăm chú nhìn những nhóm đội ngũ nhỏ yếu, không có bối cảnh thế lực, sau khi ăn cướp, lại để cho Thiên Huyết Trùng ăn no một chút, cuối cùng xóa đi dấu vết.
Nghe nói Đỗ Bá Dương đi đến đại lục Hắc Xuyên đã có mười năm, trong mười năm này, vô số người tu luyện đến đại lục Hắc Xuyên lịch luyện, người chết ở đại lục Hắc Xuyên không biết là con số bao nhiêu, trong đó có bao nhiêu chết ở dưới sự có lòng tính kế của Đỗ Bá Dương, lại không đếm được.
Bọn họ làm chuyện này làm được vô cùng có thứ tự, thứ âm thầm ăn cướp được không ít, nào biết hôm nay thế nhưng chọc tới đám tồn tại phẫn heo ăn con hổ Sở Chước này. Diendanlequydon~ChieuNinh
Nghe xong lời bọn họ nói, Mặc Sĩ Thiên Kỳ bừng bừng lửa giận, nói: "Sở tỷ, vừa rồi hẳn là để cho A Chiếu lão đại để mấy con Thiên Huyết Trùng, đều ăn những người này."
Nhóm người này quá mức mất trí, ăn cướp của người ta không tính, còn dùng người tu luyện đến nuôi dưỡng Thiên Huyết Trùng, thật sự là cực ghê tởm.
Sở Chước mỉm cười với hắn: "Giết là được."
Lời nói nhẹ nhàng, làm cho đám người tu luyện kia mặt lộ vẻ hoảng sợ, vội vàng cầu xin tha thứ.
Sở Chước cũng không để ý tới bọn họ, mà là nhất nhất xem xét túi càn khôn Mặc Sĩ Thiên Kỳ thu được, nếu trong túi càn khôn có hạ linh thức lên, thì nàng để cho Bích Tầm Châu xóa đi.
Xem xét túi càn khôn xong, Sở Chước vui thích hơi nhướng mày.
Nhóm người này quả nhiên là quen ăn cướp, không biết đã đánh cướp bao nhiêu người tu luyện vô tội, bên trong không ít vật tư tu luyện và linh thạch, còn có rất nhiều thứ lung tung rối loạn, trong lúc nhất thời căn bản không kiểm kê được. Đương nhiên, số lượng nhiều nhất, vẫn là túi càn khôn của Đỗ Bá Dương, chỉ là linh thạch thôi thì đã có một trăm triệu.
Một trăm triệu là cái khái niệm gì? Mặc Sĩ Thiên Kỳ nghe được hai mắt đều biến thành linh thạch, xoa xoa tay, trông mong ngóng nhìn.
Làm một luyện đan sư nghèo mạt, hắn rất thiếu linh thạch, mỗi lần linh thạch vừa kiếm được tới tay, đảo mắt đã bị hắn xài hết, linh thạch trong tay chưa từng vượt qua một trăm vạn.
Ăn cướp ngược có được khoản linh thạch như vậy, Sở Chước cười tủm tỉm, tâm tình tốt, nói: "Đừng nóng vội, mọi người đều có phần, linh thảo cũng không thiếu."
Mặc Sĩ Thiên Kỳ vui vẻ, vô cùng cao hứng nói: "Quả nhiên đen ăn đen mới là con đường phát tài."
Loại chuyện đen ăn đen này, Mặc Sĩ Thiên Kỳ tuyệt không sẽ áy náy, ngược lại còn vô cùng cao hứng.
Sau khi thu hồi túi càn khôn, Sở Chước liền mang theo kiếm, mài kiếm soàn soạt tới "heo dê."
Đám "heo dê" kia hoảng sợ nhìn nàng, có người tu luyện ở dưới sự cực kỳ kinh sợ có ý tưởng liều chết trốn thoát, bị Bích Tầm Châu quất một roi trở lại, đánh được gần chết, lại làm đám người kia kinh sợ.
Sở Chước cười tủm tỉm nói: "Ta cũng không muốn giết người, chỉ là ai cho các ngươi phạm đến trong tay ta. Thả các ngươi đi, có lỗi với đó những người vô tội bị các ngươi làm hại, không tha các ngươi đi, các ngươi thoạt nhìn cũng không muốn chết..."
Nghe nói như thế, đám kia người tu luyện lập tức cầu xin tha thứ.
Có thể sống, ai muốn chết chứ?
Trong đó có một người tu luyện tỉnh táo nói: "Vị cô nương này, nếu cô không giết ta, ta có thể nói cho cô một bí mật..."
Hết chương 99.