Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Anh ta không nghĩ rằng Mục Uyển sẽ đồng ý nhanh như vậy, một chút cũng không hề do dự.

“Tôi, tôi sẽ không tin cô, cô lấy gì để đảm bảo, cô không phải một bên hứa với tôi, đợi tôi thả hết những con tin này ra, cô sẽ giết tôi, loại người như các cô sẽ làm những việc như thế này.” Chu Bân nói, mắt lóe sáng liên tục nhìn vào vị trí bên phải mình.

Mục Uyển phỏng đoán rằng có người ở phía bên phải đã chỉ dẫn cho anh ta, vì vậy anh ta đang nhận được sự chỉ dẫn từ những người đó.

“Điều này rất dễ dàng. Trên thực tế, có mười hai người hay là một người trong tay anh thì uy hiếp tôi cũng giống nhau. Tại sao anh giữ mười hai người và tự đặt mình vào nguy hiểm, anh có thể bắt một trong số họ và giam giữ. Sau khi buổi biểu diễn kết thúc, hãy thả người đó đi”. Mục Uyển bình tĩnh nói.

“ Tôi không tin cô, cô chắc chắn sẽ lừa tôi. Nếu tôi thả những người này đi cô sẽ cho người đến buổi biểu diễn, cô còn cần đến tôi?” Chu Bân hét lên.

Mục Uyển khẽ nhếch môi, "Anh biết đấy, cuộc đấu thầu sẽ diễn ra vào sáng mai, nếu tôi khiến hạng mục này bị chậm lại, cuộc đấu thầu sẽ tiếp tục cho đến chiều, điều đó có nghĩa là, tôi có thời gian một ngày để sắp xếp lại chương trình, cảm thấy tôi không cần sắp xếp lại chương trình?, tôi có thể tổ chức cho họ xem phim hay là ăn uống. Hoặc có thể, sắp xếp một người bạn, hay là chọn các chương trình mới từ những nơi khác, tất cả đều sẽ đến muộn. Vì vậy lo lắng của anh không thành lập.”


“ Không được, cô buộc phải qua đây ngay bây giờ, để đảm bảo với tôi. Sau đó thông qua phát sóng trực tiếp để phát ra ngoài, cô sẽ thông qua buổi phát sóng trực tiếp trên mạng, tôi mới có thể tin những gì cô nới”. Chu Bân nói.

Mục Uyển khẽ nhếch miệng nói: “ Được”

“ Cô cười cái gì?” Chu Bân chột dạ, do dự và lo lắng.

“ Yêu cầu của anh đối với tôi mà nói dễ như trở bàn tay, vì vậy không phải chỉ là một buổi phát sóng trực tiếp thôi sao, đồng ý với anh lên sân khấu biểu diễn? Chuyện nhỏ! Những việc như thế này không có một chút áp lực nào. Nhưng mà, Chu Bân, anh muốn làm gì? Muốn có một cơ hội để biểu diễn hay là muốn tên của mình nổi tiếng” Mục Uyển hỏi.

“Tôi muốn mọi người phải nhớ đến mình.” Chu Bân gầm gừ.

“Anh cảm thấy mọi người đều sẽ nhớ đến anh không? Mọi người đều hay quên, và ngay cả những người viết về lịch sử cũng không nhất định có thể nhớ hết. Hơn nữa, hành động của anh chỉ khiến anh sớm nở tối tàn”. Mục Uyển bình tĩnh nói.

Chu Bân bị kích động, anh ta bắn một phát lên trời: “Vậy tôi sẽ giết một nửa số người trước để xem xem ai còn có thể quên tôi.”

“Chỉ cần anh giết một mạng người, thì anh không cần nói chuyện với tôi nữa. Tôi căn bản muốn giúp anh một lần. Có vẻ như anh không xứng đáng với sự giúp đỡ của tôi.” Mục Uyển lạnh lùng nói.

“Giúp tôi? Làm thế nào cô có thể giúp tôi?" Chu Bân hỏi

“Tôi có thể làm cho anh lên TV và thường xuyên chiếu các chương trình anh biễu diễn. Anh có sức sáng tạo như vậy. Thành thật mà nói, một người sáng tạo không đủ sẽ khiến mọi người nghĩ rằng bạn hết thời, cũng có người sẽ nói rằng bạn ăn cắp ý tưởng. Nhưng nếu anh liên tục thể hiện sự sáng tạo, anh sẽ là một huyền thoại và sẽ được mọi người nhớ đến một cách tự nhiên. "Mục Uyển nói.

Đôi mắt của Chu Bân lóe lên dữ dội, nét mặt anh ta cũng buông lỏng, và giọng anh ta dịu đi rất nhiều: “Cô thật sự, thật sự, sẽ cho tôi lên TV và thường xuyên chiếu các chương trình tôi biểu diễn?”


“Sẽ vậy, những thứ sáng tạo, mọi người đều sẽ thích nó, không phải sao? Những cái tốt như vậy chỉ biểu diễn cho khách nước ngoài xem, khó tránh khỏi một số người không biết trọng nhân tài. Đợi anh thể hiện được sự sáng tạo và đặt biệt sẽ có rất nhiều quý tộc nước ngoài trả một số tiền lớn để mời anh về biểu diễn. Như vậy anh vừa được nổi tiếng lại vừa có tài lộc". Mục Uyển thuyết phục.

"Thật sao?" Chu Bân ngẩn ngơ, ngồi xổm xuống dựa vào tường, như thể đang do dự.

"Bây giờ cô nói chuyện rất hay, nói như thế ai nói không được, cô có thực sự để chúng tôi biểu diễn trên TV không? Những người như cô sẽ nói dối, tôi không tin cô." Đột nhiên có một người chạy đến trước mặt Chu Bân, giật lấy điện thoại di động của anh ta và nói với Mục Uyển.

Mục Uyển nhướn mày.Đọc nhanh tại Vietwriter.com

Quả nhiên, có người khác chỉ dẫn.

Sợ rằng có nhiều hơn hai trong số chúng ẩn nấp ở đó.

“Nếu các người không tin tôi, tại sao muốn nói chuyện với tôi qua điện thoại, hoặc những gì các người muốn chỉ là một lần, sau một lần, các người sẽ thỏa mãn, không quan trọng sống hay chết? Tôi nghĩ rằng tuổi của các người vẫn còn trẻ, có chắc các người chỉ cần một? ” Mục Uyển hỏi.

“Cô đến đây và nói với thế giới thông qua truyền hình trực tiếp, chúng tôi sẽ tin cô. Nếu cô dám giở trò sau lưng chúng tôi, vậy thì chúng tôi cũng không cần sống nữa. Thật đáng để tìm một nhóm người chịu tội thay.” Người đàn ông nói năng hùng hồn, kích động lại bốc đồng.

“Có thể, nhưng bây giờ đi qua đó phải mất hơn hai giờ, và tôi phải thông báo cho các phương tiện truyền thông. Vì vậy, có lẽ phải mất khoảng ba giờ. Các người muốn chờ đến đói, hay là tôi sẽ cho người mang một ít thức ăn qua đó hoặc là các người muốn tự ra ngoài mua?” Mục Uyển hỏi.

“Tôi không ăn những gì cô gửi, tôi sẽ đi ra ngoài và tự mua, còn có ba giờ là quá lâu, các cô có phải đang chuẩn bị người trốn trong bóng tối để đánh lén chúng tôi. Tôi nói cho cô biết, chúng tôi đã chôn ở đây rất nhiều quả bom, nếu một trong số tôi và Chu Bân xảy ra chuyện, quả bom đã được kích nổ ngay lập tức, Mục Uyển, cô còn chưa trở thành nữ hoàng thì đã trở thành tội nhân thiên cổ.” Người đàn ông vương váo tự đắc.

Vì vậy, bọn họ vẫn còn có người ở đó.

Điểm này, Mục Uyển tin.


Nếu bọn họ được tổ chức và có mưu tính trước thì chắc chắn không đơn giản như vậy.

“Trước hết, từ đây qua đó cần hai giờ. Trừ khi tôi có thể bay, ngay cả khi tôi sử dụng máy bay, hay các các phương tiện khác thì cũng không đi nhanh như vậy. Thời gian không thể do tôi quyết định mà do lộ trình quyết định. Như vậy đi, con tin đang nằm trong tay anh, tôi lại không muốn trở thành tội nhân thiên cổ, không phải là muốn tôi nhận lời thôi sao?” Sau khi Mục Uyển nói xong, không cho bên kia cơ hội trả lời liền cúp điện thoại di động.

Cô đưa điện thoại cho Đổng Mạn Tuyết và nói:“Cô gọi phương tiện truyền thông ngay bây giờ để họ tranh thủ qua bên này.”

"Cô chủ, cô thực sự muốn qua đó?" Đổng Mạn Tuyết lo lắng hỏi.

“Thứ họ muốn là một cơ hội được tham gia chương trình, không khó, dùng một cơ hội mà tôi không quan tâm để đổi lấy hơn mười mạng sống, rất đáng giá. Cô trước tiên nên thông báo cho truyền thông, tôi trước đi ăn chút gì đó rồi sẽ qua đó.” Mục Uyển nói.

“Vậy được, cô chủ, tôi sẽ đi sắp xếp nó ngay bây giờ.” Đổng Mạn Tuyết nói, lo lắng nhìn Mục Uyển, ngập ngừng, cuối cùngcái gì cũng không nói, xoay người và đi ra ngoài.

Mục Uyển đợi cô đi ra ngoài và ngay lập tức gọi cho Hạng Thịnh Duật.

“Họ đã chôn bom ở Long Trường, và có hơn ba người ở đó, bây giờ họ chỉ để lộ ra hai người, còn những người khác thì chưa có tung tích.” Mục Uyển khẩn trương nói.

Nếu không tìm thấy những người đang ẩn nấp, thì những người ở Long Trường sẽ rất nguy hiểm.


Nhấn Mở Bình Luận