“Yên tâm, không có vấn đề gì lớn. Ngoài bắn đạn, xạ thủ của tôi cũng có thể bắn thuốc mê, và ngay lập tức hôn mê trong vòng một phút, khi tất cả bọn chúng hôn mê, chúng ta sẽ bắt hết từng người một, rồi nghiên cứu từ từ là được. Bây giờ sẽ cứu gia đình Đổng Mạn Tuyết ra trước, tôi cảm thấy cô ấy tương đối nguy hiểm. Suy cho cùng thì cô ta có thể dễ dàng tiếp cận cô.” Hạng Thịnh Duật lo lắng hỏi.
“Vâng, tôi biết rồi. Một lát tôi sẽ ra ngoài. Khi ra ngoài, tôi sẽ không dẫn theo Đổng Mạn Tuyết và người của anh đang bảo vệ tôi.”
“Trước khi tôi giải quyết xong mọi việc ở Long Trường, cô không nên đi, biết không?" Hạng Thịnh Duật nhắc nhở.
“Vâng, tôi sẽ không đi. Hãy yên tâm, tôi sẽ đợi anh hoàn thành việc ở Long Trường. Trước không nói nữa, tôi phải đi. Việc ở trên dù sao vẫn sẽ làm như vậy, tôi bảo bọn họ cho tôi ba giờ đồng hồ.”Mục Uyển nói.
“Hãy để người của tôi đi theo bảo vệ cô. Tôi đoán Sở Dục Băng vẫn muốn ngọ ngoại một chút, hắn ta muốn bắt cô trước khi đấu thầu nhằm uy hiếp tôi" Hạng Thịnh Duật nói.
Mục Uyển liếc nhìn đồng hồ: "Bữa tiệc tối nay được lên kế hoạch lúc 7 giờ. Tôi có thể sẽ không đến kịp. Đến lúc đó sẽ có hơi thất lễ, nhưng mà sự việc này nên được ưu tiên. Mọi người ở đó đang bị đe dọa và tính mạng rất quan trọng.” Mục Uyển nói
“Vội cái gì, bảy giờ, vẫn còn sớm, cô tùy ý ra ngoài đi dạo một vòng, đợi tôi hoàn thành mọi việc sẽ thông báo cho cô, cô có thể đi dự tiệc mà không cần lo lắng, nhưng không biết trang điểm có quá muộn không?” Hạng Thịnh Duật suy nghĩ về nó.
"Tôi có thể tự trang điểm trên đường, sau đó cho người gửi quần áo đến cung điện. Tôi sẽ không quấy rầy anh làm việc nữa, chúng ta sẽ liên lạc bất cứ lúc nào.”Mục Uyển nói.
“Ừm, vào lúc then chốt, tôi phải dành thời gian để sắp xếp mọi thứ thật tốt. Thực tế, nó cũng tốt. Theo cách này, cô sẽ không đi đến cung điện, và cô sẽ không gặp được Hình Thiên, chuyện tốt, à đúng rồi, có một chuyện mà tôi thấy rất hiếu kỳ, Hình Thiên và Cố Lăng Kiệt trông giống hệt nhau, làm thế nào cô có thể phân biệt được hai người họ?” Hạng Thịnh Duật hỏi
Mục Uyển: “…….”
Cô thực sự phân biệt rõ ràng.
Hình Thiên và Cố Lăng Kiệt trông giống hệt nhau. Cơ thể, dáng người, thậm chí cả âm thanh của hai người đều giống nhau.
Tuy nhiên, tính tình của hai người lại hoàn toàn khác nhau.
Tính tình của Cố Lăng Kiệt rất lạnh lùng nên không ai dám lại gần.
Nhưng Hình Thiên thì khác. Hình Thiên nhiệt tình khiến mọi người cảm thấy không có khoảng cách.
Nhưng nếu cô nói rõ ràng, đoán chừng Hạng Thịnh Duật lại nghĩ vớ vẩn.
“Họ ở những nơi khác nhau, ngoại trừ lúc đón năm mới, tôi sẽ cùng họ ăn một bữa cơm, còn vào những lúc khác thì gần như không có cơ hội gặp nhau.” Mục Uyển nói.
“ Vì vậy cô không thể phân biệt được hai người bọn họ, đúng không?” Hạng Thịnh Duật hỏi.
“Anh có phân biệt được không?” Mục Uyển không trả lời, chỉ hỏi lại.
Hạng Thịnh Duật hài lòng với câu trả lời của Mục Uyển, nở một nụ cười, xoi mói: "Mức độ công nhận của anh ta quá thấp, tôi cần phân biệt rõ để làm cái gì? Vợ tương lai của anh ta, em gái của anh ta, có thể phân biệt rõ ràng là tốt rồi, phải không? ”
“Vâng.” Mục Uyển trả lời. “Tôi sẽ cúp điện thoại trước. Nếu quá lâu, họ sẽ nghi ngờ.”
Giọng nói của Mục Uyển vừa mới dừng lại, liền nghe thấy tiếng gõ cửa.
Cô cau mày: “Nếu tôi đoán không sai, đó phải là Đổng Mạn Tuyết. Họ sẽ không để cô ta đơn độc quá lâu. Chắc chắn muốn cô ta theo dõi và điều tra hướng đi của tôi.”
"Hiểu rồi, tôi gác máy." Hạng Thịnh Duật nói, gác máy.
Mục Uyển cất điện thoại và nói vọng ra ngoài cửa: "Vào đi."
Lã Bá Vĩ ở đằng sau Mục Uyển thận trọng đề phòng, và nhìn chằm chằm vào cánh cửa.
Đổng Mạn Tuyết bước vào, cúi đầu và không dám nhìn Mu Wan, báo cáo: "Thưa cô, tôi đã thông báo với giới truyền thông để họ qua bên đó, cô còn có căn dặn nào khác?"
“Ừm”. Truyền thông đã đi qua đó rồi, tôi cũng nên đi thôi. Suy cho cùng, có hơn chục mạng sống trong tay Chu Bân. Tôi qua đó cô không cần đi theo, tôi có việc giao cho cô làm. Thứ nhất, tôi qua đó mất ba giờ đồng hồ, nhưng giờ ăn tối là lúc bảy giờ, tôi không thể quay lại, những người đó phiền cô tiếp đãi. Mặc dù lúc qua đó, tôi sẽ đề phòng những tình huống ngoài ý muốn, cô quen thuộc với bộ ngoại giao hơn tôi, trước đây cũng đã giải quyết nhiều vấn đề ngoại giao. Bây giờ cô tranh thủ thời gian, ngoài ra còn phải đi sắp xếp 12 hạng mục, hạng mục có chút nhiều, cô nên đi chuẩn bị. Thứ ba, tôi sẽ không trở lại sau một tiêngs rưỡi, việc sắp xếp bố trí phiền cô để ý."
Cô phải tìm ai đó để trông chừng Đổng Mạn Tuyết trong 24 giờ.
“Trước hết, nếu tôi có vấn đề gì khác, tôi sẽ gọi cho cô.”Mục Uyển nói.
“Bộ Ngoại giao hiện nay nói rằng người mà bọn họ tin tưởng nhất là cô, và cô cũng có khả năng đảm nhiệm được những việc quan trọng, mình tôi qua đó là được rồi, cô phải giúp tôi giải quyết, nếu cô đi theo tôi thì những nhà ngoại giao kia sẽ rất bận rộn để tiếp đón, trợ lí bận giúp đỡ, và còn một số trợ lí và nhà ngoại giao, cô cảm thấy họ có thể đảm nhận được công việc này không?” Mục Uyển bình tĩnh nói
Đổng Mạn Tuyết cũng biết Mục Uyển nói có lý lẽ, cô không thể từ chối. Chỉ có thể gật đầu, “Dạ được, thưa cô, nếu có bất cứ vấn đề gì thì cứ thông báo cho tôi”
“Ừm”. Mục Uyển xem thời gian, nói với Đổng Mạn Tuyết: “Họ không nhất định phải đối xử tốt với những con tin đó. Cô đi mua một ít thức ăn và bảo người gửi nó đến những con tin đó. Họ cũng cần phải nuôi dưỡng tinh thần mới có thể tham gia vào buổi biểu diễn vào ngày mai. Nếu không tin, như vậy đi, chúng tôi sẽ sắp xếp một vỡ kịch dài vào buổi chiều, mọi người nghỉ ngơi một ngày”
“Cô thật tốt bụng.” Đổng Mạn Tuyết nói với vẻ cường điệu, cúi đầu xuống, cả người run rẩy.
Cô ta suy nghĩ một lúc, cắn răng, ngẩng đầu, bộ dạng như sắp chết và nói, “Thưa cô, thực sự...”
Mục Uyển nhìn cô như muốn nói sự thật. Trong điện thoại di động của cô ta có thiết bị nghe lén. Ngay khi Đổng Mạn Tuyết nói ra, người ở bên kia sẽ biết điều đó, con tin và người thân của cô ta sẽ gặp nguy hiểm.
“Đổng Mạn Tuyết”. Mục Uyển cắt ngang lời của Đổng Mạn Tuyết: “Tôi biết cô lo lắng cho sự an toàn của tôi,yên tâm, chỉ là một Chu Bân mà thôi, tôi vẫn có sự bảo vệ của Hạng Thịnh Duật, tôi sẽ ổn thôi, cô ra ngoài trước, tôi sẽ an toàn trở về.”
Mục Uyển nhìn Đổng Mạn Tuyết một cách kiên định, đôi mắt cô rất sâu, và có khả năng làm cho người khác an tâm.
Đổng Mạn Tuyết đột nhiên nhận ra rằng Mục Uyển có khả năng đã biết tất cả mọi thứ.
Người phụ nữ này thông minh hơn cô nghĩ.
“Cũng đúng, Chu Bân chẳng qua chỉ là người biểu diễn, cô đồng ý với yêu cầu của anh ta thì anh ta sẽ không làm hại cô. Bởi vì làm hại đến cô thì ước mơ của anh ta sẽ tan vỡ. Cô chủ, cô nhanh qua đó đi.” Đổng Mạn Tuyết nói, gật đầu.
"Ừm." Mục Uyển gật đầu, quay lại và nói với Lã Bá Vĩ: "Đi thôi."