“Như vậy không thể chứng minh là cô ấy thích tôi? Có lẽ là cô ấy chỉ thấy là đang nợ tôi quyển sách tiếng Nga mà thôi.” Cố Lăng Kiệt nói một cách đầy chế diễu.
Nhớ tới việc Bạch Nguyệt trả lại tiền cho anh, ánh mắt anh lại vô cùng ảm đạm.
“Cô ấy thích anh, tôi dám đảm bảo như vậy, cô ấy thường xuyên ôm quyển sách tiếng Nga đến ngẩn người ra, đúng rồi, cô ấy từ chối anh là vì cô ấy đã nói rõ với Tô Khánh Nam rằng ly thân một tháng sau đó cô ấy có thể ly hôn, cô ấy sợ sẽ bị thay đổi, nên mới muốn rõ ràng với anh.” Lưu San vội vàng nói.
Cô Lăng Kiệt khẽ nhíu mày, trầm mặc.
Lưu San thấy thủ trưởng Cố không nói gì, thực sự không biết anh đang nói gì, tiếp tục nói: “Anh có thể chủ động hơn một chút không? Nguyệt là một người rất bị động, tốt nhất là làm cái gì đó thật bá đạo cứng rắn chẳng hạn.”
Cố Lăng Kiệt: “…”
Anh bá đạo cứng rắn có tác dụng gì không?
Chỉ sợ Bạch Nguyệt lại hận anh đến chết.
“Tôi nói cho anh biết, Bạch Nguyệt và chồng cô ấy chưa từng quan hệ, con gái mà, cũng phải có nhu cầu chứ, anh cứ để cho cô ấy thoải mái, chắc chắn là cô ấy sẽ một lòng một dạ ở bên anh.” Lưu San nói với giọng xấu xa.
Nếu như Bạch Nguyệt biết cô ấy nói như vậy với Cố Lăng Kiệt, có lẽ sẽ không còn có thể làm bạn được nữa.
“Thật sao?” Đương nhiên là Cố Lăng Kiệt không tin.
“Chuyện đó, ngày mai tôi có một cuộc hẹn xem mắt, tôi sẽ đưa Nguyệt theo cùng, đó là một vũ hội hóa trang, Nguyệt sẽ thay đổi kiểu tóc, chờ lát nữa tôi sẽ chụp rồi gửi cho anh, tôi sẽ nhắn tin địa chỉ cho anh, anh có đến không?” Lưu San mời mọc.
Cố Lăng Kiệt không hề lên tiếng.
Trong lòng Lưu San chưa thấy chắc chắn, không biết anh có tới không: “Tôi nhắn tin địa chỉ cho anh.”
Nói xong, cô ấy tắt điện thoại, nhắn tin địa chỉ cho Cố Lăng Kiệt.
Cố Lăng Kiệt cũng không hề nhắn tin lại.
Lưu San đành phải quay lại tiệm làm tóc.
Cô ấy đã mời quản lý của tiệm làm tóc để làm tóc cho Bạch Nguyệt.
Mặt của Bạch Nguyệt hơi nhỏ, da lại trắng, chỉ là chưa từng làm hóa chất, tóc chưa bao giờ được hấp chứ đừng nói tới nhuộm hay uốn.
Quản lý đã cắt tóc của cô thành từng tầng, sau đó xử lý hóa chất làm mềm tóc rồi nhuộm thành màu nâu.
Mặt của cô lại càng nhỏ hơn, da cũng trắng hơn nhiều, đôi mắt to tròn, gương mặt bầu bầu, lộ ra vầng trán cao, mỗi một bộ phận đều vô cùng đẹp đẽ, đẹp tới mức mê hoặc.
Bạch Nguyệt vốn dĩ đã rất đẹp rồi, giờ đây lại vô cùng quyến rũ.
“Tô Khánh Nam đúng là không có mắt, một người phụ nữ xinh đẹp như vậy mà còn không cần, lại ra ngoài làm bừa.” Lưu San chụp hình Bạch Nguyệt rồi gửi cho Cố Lăng Kiệt.
“Đừng nhắc tới anh ta được không?” Bạch Nguyệt đứng dậy.
“Được, để cho tên đàn ông cặn bã đó cút đi, chúng ta sẽ có những lựa chọn tốt hơn.” Lưu San cười gian.
Không biết ngày mai thủ trưởng Cố có đến không nữa?
Chà!
Vừa rạng sáng ngày hôm sau.
Lưu San đã phấn khởi trang điểm cho Bạch Nguyệt.
Bạch Nguyệt dở khóc dở cười: “Nàng San ơi, là tớ cùng nàng đi xem mắt, chứ không phải tớ đi xem mắt, nàng phải trang điểm cho mình chứ không phải trang điểm cho tớ.”
“Nói linh tinh.” Lưu San thoa son môi cho Bạch Nguyệt: “Đương nhiên là tớ sẽ trang điểm cho bản thân rồi, nhưng cậu là bạn của tớ, nếu cậu không xinh đẹp thì sẽ cho thấy đẳng cấp của tớ rất tệ, cậu hãy ngoan ngoãn đi, lát nữa tới chọn quần áo cho cậu.”
“Được thôi.” Bạch Nguyệt không muốn gây cản trở cho Lưu San.
Lưu San lại chọn cho cô một chiếc váy cánh dơi bằng vải lụa màu trắng, bên trong là cúp ngực màu đen.
Vải lụa màu trắng mỏng manh khiến có thể nhìn thấy vòng eo mảnh khảnh của Bạch Nguyệt thoát ẩn thoát hiện.
Trước đây Bạch Nguyệt luôn mặc vô cùng kín đáo, che dấu thân hình vô cùng đẹp của mình.
Cô ấy thực sự hi vọng thủ trưởng Cố sẽ bị Bạch Nguyệt mê hoặc, sau đó… hi hi hi.
Lưu San càng nghĩ càng phấn khởi.
Cô ấy thực rất mong chờ vũ hội xem mắt ngày hôm nay.
Bạch Nguyệt nhìn Lưu San chuẩn bị cho cô ba bộ quần áo, bản thân cô ấy cũng mang theo ba bộ quần áo, còn chuẩn bị cả áo tắm.
Cô hỏi một cách kinh ngạc: “Mang nhiều quần áo vậy làm gì?”
“Chỗ đó hơi xa, lại ở gần biển, mọi người đã hẹn nhau là đi hai ngày, tối nay sẽ ở lại đó, tớ mang thêm vài bộ sẽ không sai đâu, đến lúc đó bỏ vào cốp sau xe.” Lưu San giải thích.
“Các cậu đi xem mắt tận hai ngày cơ á?”
Lưu San nhún vai: “Bố tớ yêu cầu như thế, có lẽ hi vọng là tớ một phát ăn ngay, ông ấy nhiều tuổi rồi, tóm lại là rất sốt ruột, tớ đành phối hợp với ông ấy thôi, đúng rồi, quên chưa nói với cậu, người phụ nữ lần trước tớ ghi âm đã mất tích rồi.”
“Có lẽ cô ta không dám đắc tội với Tô Khánh Nam, bỏ đi, bây giờ dù sao đi nữa tớ với Tô Khánh Nam cũng đã ly thân rồi, một tháng sau có lẽ sẽ ly hôn.”
“Vậy cậu cũng xem mắt đi, chuẩn bị sẵn đâu mất mát gì.” Lưu San nói như một kẻ trộm.
“Như thế không hay đâu, đi thôi.” Bạch Nguyệt giúp Lưu San xách hành lý.
Nơi xem mắt đúng là rất xa.
Lưu San phải lái xe mất ba tiếng mới tới nơi.
Nhưng nơi đó rất đẹp.
Một dãy biệt thự hướng mặt ra biển.
Phía ngoài biệt thự là bãi cát dài.
Trên bờ cát để rất nhiều ô che nắng, ghế nằm và những cô gái mặc bikini vô cùng xinh đẹp và có cả những căn nhà cỏ vô cùng đẹp mắt.
Những chiếc xe đỗ ở biệt thự đều là những chiếc xe hạng sang.
Bạch Nguyệt bước xuống khỏi xe, gió biển thổi vào mặt, khiến mấy lọn tóc tung bay.
Không khí khoan khoái dễ chịu, khiến cho tinh thần vô cùng thanh thản.
Lưu San nhìn về phía bãi biển, bởi vì mọi người đều đang đeo mặt nạ, nên cô ấy không thể nhận ra đâu là Cố Lăng Kiệt.
Cũng không biết Cố Lăng Kiệt có tới hay không nữa?
Cô kéo Bạch Nguyệt đi về phía bãi biển, hai người vệ sĩ chặn họ lại, sắc mặt không hề thay đổi nói: “Cậu Thẩm đã căn dặn, người mới tới phải đăng ký, sắp xếp xong phòng nghỉ trước đã.”
“À, biết rồi.” Lưu San đi theo vệ sĩ đến biệt thự đăng ký trước.
Trước khi bước vào biệt thự, họ đi qua một căn phòng nhỏ, bên trong có sáu vệ sĩ vô cùng cao lớn.
Lưu San đăng ký xong bằng tên của mình.
Vệ sĩ tra trong danh sách, xác định là có Lưu San thì mới đưa cho cô ấy thẻ phòng, thẻ đeo rồi cho vào.
Lưu San hơi lo lắng, nếu như khống chế số lượng, vậy thì Cố Lăng Kiệt làm sao có thể vào được.
“Chúng ta đi xem phòng một chút đi.” Lưu San thở dài nói.
Vệ sĩ mở cửa.
Rèm cửa bên trong được kéo lên, có hơi tối.
Phòng khách được trang trí vô cùng tỉ mỉ, giống như một quán bar vậy.
Quầy bar, đèn neon, đèn tròn xoay, đèn nháy, bục nhảy, dàn âm thanh, rượu ngon, âm nhạc, phụ nữ, trai đẹp…
Bạch Nguyệt cùng với Lưu San cất xong hành lý thì đi đến phòng khách.
Họ chọn một góc nhỏ.
Bạch Nguyệt nhìn về phía bục nhảy.
Một người phụ nữ đeo mặt nạ đang hát, trên người đeo thẻ, là số 05.
Giọng hát của cô ta vô cùng ngọt ngào, rất nhiều người đến nghe cô ta hát.
“Lần này xem mắt sao lại nhiều người vậy? Cậu chắc chắn cậu không tới nhầm chỗ chứ? Tớ có cảm giác giống như là đang tuyển chọn người đẹp vậy.” Bạch Nguyệt nghi ngờ.
Lưu San nhún vai: “Ai mà biết được, bố tớ bảo tới, cố tình sắp xếp những người chưa lập gia đình tới, chúng ta cứ xem xem, có thêm chút kiến thức, dù sao cũng không mất mát gì.”
“Ừm.” Bạch Nguyệt đành đáp lại.
Vệ sĩ đẩy cửa ra.
Người đi vào là một người đàn ông đeo mặt nạ sói.
Anh mặc một bộ vest cắt may thủ công kiểu Italy, tôn lên vóc dáng cao ráo, vai rộng eo thon, vô cùng khí chất.
Đôi mắt sắc như chim ưng của anh nhìn mọi người xung quanh, rồi nhìn tới Bạch Nguyệt, ánh mắt sâu xa lóng lánh sắc màu, giống như một con dã thú núp trong màn đêm đã được đánh thức…