Ôn Duẫn tất nhiên không nhìn ra được thái độ Uyên Ninh đối với anh ta bây giờ đã hoàn toàn khác. Thú thật thì lúc anh ta đảm nhận điều tra về Lục Khải Ưng, điều làm anh ta không thể tin được đó chính là cô lại có mối quan hệ vượt xa với một tên tội phạm rất nhanh sẽ bị truy nã như vậy.
Anh ta cũng đã rất quẫn bách mới chọn cô làm bước đà, chuyện đó đối với anh ta thật chẳng dễ chịu gì.
- Không sao, có dịp anh tặng em một sợi khác là được.
Cô chỉ ậm ừ đáp lại qua loa, đánh lảng sang chuyện khác hỏi anh ta có muốn dùng chút đồ uống gì không, trùng hợp Tần Khinh Ân cũng vừa mới đến.
- Hay là như vầy, nhân lúc bây giờ anh không có bận gì cả, anh đưa em ra ngoài đi dạo, sẵn tiện anh cũng có chuyện muốn nói với em.
Uyển Ninh nhìn anh ta có vẻ đứng ngồi không yên thì mỉm cười, ngả lưng dựa vào ghế, thế nhưng trong đầu lại ngẫm nghĩ về Lục Khải Ưng bây giờ đang làm gì. Ôn Duẫn thấy cô trầm ngâm còn tưởng là cô không muốn đi cùng anh ta.
- Nếu không...anh nói ở đây cũng được.
Cô thu hồi lại vẻ lơ đãng, tập trung đoán xem Ôn Duẫn muốn nói gì mà lại tỏ ra nghiêm trọng đến thế.
Mà cũng phải, giữa cô và anh ta chẳng thể có chuyện gì mà lại khó nói được, chỉ sợ anh ta sắp lòi đuôi cáo tới nơi rồi.
Uyên Ninh đột nhiên đứng lên, đi thẳng tới quầy rượu trong sự sững sờ của Ôn Duẫn, cô bảo Tần Khinh Ân đưa mình một chai Vodka, cầm theo hai cái ly rồi nhìn Ôn Duẫn ra hiệu lên tầng ba.
Cô thư thả bước đi trước, Ôn Duẫn vừa quan sát vừa nối bước theo sau.
Trong phòng kín hơi tối, dẫu sao đây cũng là các loại phòng dành cho khách VIP nên tất nhiên có phần khác biệt.
Chín năm về trước, dù có cố gắng phủi bỏ đi ân huệ mà Ôn gia dành cho cô khi đó đi chăng nữa, thì lại chẳng thể phủ nhận rằng, cô lúc ấy đã ước ao mình có được một gia đình như gia đình của Ôn Duẫn.
Nhìn thấy Ôn Tào yêu thương vợ, nhìn thấy Lục Lan cam tâm tình nguyện vun vén cho gia đình, còn có Ôn Duẫn là con trai tài giỏi, vẹn toàn.
Thế mà, sự thật bị bại lộ ở chín năm sau lại đánh tan đi cái vẻ hào nhoáng khi đó, cướp đi hình ảnh một gia đình mẫu mực nhất trong lòng cô đi mất. Đúng là mối hận thù giữa nhà họ Ôn và Lục Khải Ưng xét ra thì không có liên quan gì cô, nhưng bây giờ anh là người cô yêu nhất. Nếu hỏi, cô có dám hy sinh đi cái ơn nghĩa kia mà tiếp tay cho anh báo thù hay không, thì câu trả lời của cô là có.
Uyên Ninh cô không phải kẻ phản bội, nhưng gia đình đó đã dẫm đạp lên sự tang thương của người khác mà sống ung dung tự tại mấy chục năm rồi, chẳng lẽ còn chưa đủ thoả mãn hay sao.
Cô không biết rằng Ôn Duẫn gấp gáp muốn nói với cô chuyện gì, nếu anh ta bây giờ nói trắng ra hết thì càng tốt. Cô không muốn mãi âm thầm đứng trong bóng tối mà để cho Lục Khải Ưng một mình chống chọi nữa.
Cả hai đều đã nhấp môi chút rượu, cô ngồi nghiêng mình không nhìn thẳng Ôn Duẫn, anh ta chỉ nhìn thấy được sườn mặt lạnh lùng của cô trong ánh đèn mờ.
Thái độ của cô đã khác thực rồi.
Cuối cùng, Uyên Ninh lại là người lên tiếng trước.
- Anh muốn nói với em chuyện gì, sao không nói?
Ôn Duẫn để hai cù chỏ chống gối, hơi khom người, ánh mắt rời khỏi gương mặt cô nhìn đăm đăm xuống bàn rượu. Anh ta không biết sau khi cô nghe được hết những chuyện sau đây, cô có chấp nhận hay không, anh ta cũng thấp thỏm, lỡ như cô vẫn mù quáng thì biết làm thế nào.
Nhưng Lục Khải Ưng rất nguy hiểm, Ôn Duẫn không cam tâm để cô day dưa cùng hắn, dẫu sao, hắn cũng sắp phải bị bắt về quy án rồi.
- Chuyện anh muốn nói thực ra có liên quan đến Lục Khải Ưng, anh thân là cảnh sát, đảm nhận điều tra về hắn mấy tháng nay, cũng từ đó mà anh biết được, em cũng có liên quan đến hắn.
Uyên Ninh chỉ im lặng uống rượu rồi nghe, đúng là không nằm ngoài những gì cô đã nghĩ tới.
Ôn Duẫn lại nói, - Hắn là kẻ phạm tội đang bị truy nã, buôn bán ma túy, lại nhập khẩu hàng cấm trái pháp luật em biết không? Anh chỉ muốn khuyên em một điều, trước khi mọi chuyện quá muộn, em nên chấm dứt mối quan hệ không rõ ràng này đi.
Động tác của cô thoáng chốc dừng lại, trầm ngâm ngấm hết lời anh ta nói. Vậy ý đó có nghĩa là, Lục Khải Ưng có thể sẽ bị ngồi tù sao? Uyên Ninh cười khẩy trong lòng, thầm thương hại giùm cho Ôn Duẫn, tự nói với thâm tâm mình, nếu Lục Khải Ưng vào tù, thì người vào tù trước phải là Ôn Tào và Lục Lan thì có.
- Anh muốn em chấm dứt, vậy rồi tiếp theo sẽ thế nào nữa?
Ôn Duẫn không nghĩ rằng cô có thể bình tĩnh tới mức này, nói đúng hơn là nằm ngoài dự liệu của anh ta trước đó.
- Hiện tại phía của anh và cảnh sát nước ngoài đã thu thập gần đủ bằng chứng, không bao lâu nữa sẽ mở rộng vòng vây, bắt hắn về lĩnh án. Anh chỉ sợ nếu cảnh sát biết được thông tin em có liên quan tới hắn, em sẽ bị liên lụy oan ức, anh cũng đã nghĩ kỹ rồi, sau khi bắt được Lục Khải Ưng, việc của em là tránh đi một thời gian, đợi mọi chuyện êm xuôi rồi hãy quay về.
Nghĩ tới Lục Khải Ưng bị đẩy vào đường cùng, ai cũng muốn vây lấy anh, dùng hết tội lỗi đổ lên đầu anh, trong khi đó anh chỉ có một mình một cõi chống lại. Trái tim cô như bị nhàu nát, bây giờ nhìn Ôn Duẫn kiểu nào cũng thấy rất căm ghét.
Tay cô bóp chặt lấy ly rượu đến nỗi trắng bệch, cô đặt nó lên bàn một cái cạch, rồi ngã lưng ra sau ghế, cổ tay vắt ngang đôi mắt mà cười trong cơn đau lòng.
Cảnh đó làm Ôn Duẫn sửng sốt, anh ta sửa lại tư thế ngồi thẳng lưng, mắt nhìn cô với cặp lông mày đang chau lại, nhất thời chẳng biết nói gì tiếp tục.
Qua một hồi, giọng cười nửa chua chát nửa khổ sở ấy của cô nín hẳn, cô lúc đó mới lạnh lẽo quay sang anh ta.
- Ôn Duẫn...anh nghĩ tôi sẽ hèn nhát đến mức yêu mà cũng sợ bị liên lụy sao? Anh thì biết cái gì, tôi nói cho anh biết, anh có thể coi tôi là kẻ vong ân bội nghĩa, nhưng đó chỉ là đối với gia đình anh, còn anh ấy, tôi thà thay anh ấy ngồi tù chứ không sợ bị liên lụy đâu.
Ngữ khí của cô vẫn can đảm kiên quyết vang lên.
- Ha...tôi còn đang tưởng tượng ra, nếu như anh biết được việc làm tàn ác của ba mẹ anh, tôi muốn chống mắt lên coi anh còn tỏ ra bình tĩnh được như thế này hay không nữa kìa.
Ôn Duẫn không hiểu cô muốn nói gì, anh ta thật lòng muốn khuyên bảo cô, chỉ là không thể nào ngờ cô còn có thể trở mặt với anh ta chỉ vì một kẻ phạm tội.
- Tiểu Ninh, anh...
- Im miệng, đừng gọi tôi bằng cái tên đó, hiện tại tôi đang nổi máu điên đó, mời anh về cho.
Anh ta lo rằng cô chỉ đang không tin vào những gì bản thân nghe được nên nhất thời mới như thế. Thôi thì lần này không được anh ta sẽ để lần sau vậy, không đành mà nhìn chằm chằm cô rồi lặng lẽ mở cửa rời đi.
Uyên Ninh vẫn ngồi im ở đó, rất lâu sau mới đứng dậy, đi tới đá một cước vào cánh cửa làm chúng đóng sầm lại. Cô hít thở không thông dồn hết sức lực vào cánh cửa đáng thương kia, từ từ trượt cả cơ thể xuống.
Hiện tại cô chỉ muốn bay một mạch đến bên cạnh Lục Khải Ưng thôi, bảo anh hãy nhanh chóng trả thù đi, anh muốn làm thế nào cũng được, cô gánh tội thay anh.