Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!
Dáng vẻ của cô khiến anh phải xả tức bằng một quyền thật mạnh, nhưng chỉ có thể đánh xuống gối. Doãn Chính Đạc vô cùng bực bội, anh thu tay lại, ngồi dậy, cảm giác tay tay dinh dính, vừa cúi đầu thì bất ngờ phát hiện ra tơ máu ở đầu ngón tay.

Tóm cổ tay cô, anh phát hiện ra là vừa rồi đã động vào vết thương của cô, miếng gạc rịn máu đỏ.

Anh vội vàng ngồi xuống, mở băng gạc của cô ra xem. Cũng may là vết thương không bị toạc ra, chỉ hơi nứt một chút xíu, không chảy nhiều máu.

Lấy thuốc lau cho cô một lượt rồi quấn gạc lại, anh không chạm vào cô nữa, đi rửa mặt rồi quay về, mùi rượu đã tản đi nhiều.

Ngọn đèn trên bàn tỏa ra ánh sáng dìu dịu, anh ngồi một bên, Lê Diệp nằm một bên, nhắm mắt, nghiêng người, thế nào cũng không nhìn anh.

Vết thương trên cổ tay cô rất sâu, sau này chắc chắn sẽ để lại sẹo. Doãn Chính Đạc kéo chăn lên đắp cho cô và mình. Trong chăn có chút nhiệt độ cơ thể cô, xông sang người anh, khiến ngọn lửa giận bùng bùng của anh dần tắt.

Ngay cả khi chảy máu, cô cũng không có phản ứng gì. Cứu cô một mạng, nhưng cô lại ủ rũ chán chường, giống như cây cỏ bị rút hết nhựa, dù còn sống nhưng lại đang dần héo rũ.

Nhìn dáng vẻ tịch liêu của cô, một lúc sau, anh đột nhiên nói, “Nếu cô muốn quay về trường học tiếp, tôi có thể sắp xếp cho cô học nghiên cứu sinh.”

Lê Diệp không để tâm.

Anh nhìn vào lưng cô, “Nếu cô muốn làm việc, cũng có thể vào đài truyền hình.”

Lê Diệp nằm im…Cô còn chưa tốt nghiệp đã ký hợp đồng với đài truyền hình, họ tỉ mỉ sắp xếp cho cô một chuyên mục mới, nhưng sau đó xảy ra chuyện, cô không nói lời nào đã biệt tăm biệt tích, với dáng vẻ hiện tại thì chắc là không còn khả năng vào được chốn đó nữa rồi.

“Làm ở hậu đài cũng được, tôi quen ông chủ của HTV, tìm cho cô một vị trí thích hợp chắc không khó.”

Lê Diệp vẫn không nhúc nhích, trông như thể hoàn toàn chẳng hứng thú gì.

Doãn Chính Đạc có chút tức tối, anh đã nói đến mức này rồi mà cô vẫn dửng dưng. Đưa tay, anh tóm vai xoay cô lại.

Cô nhìn thẳng vào mắt anh, ánh mắt lạnh lẽo, xa cách.

Anh cắn răng, cố kiềm chế mình, “Cô đừng tỏ cái dáng vẻ nửa sống nửa chết này cho tôi xem, có giỏi thì cả đời đừng mở mồm nói chuyện!”

Lê Diệp quay mặt ra chỗ khác…Với anh, với bản thân mình, cô còn gì để nói được nữa.

Doãn Chính Đạc có phần ảo não, anh biết trong lòng cô nghĩ gì, “Quan Khanh Khanh dẫn thời sự lúc tám giờ là bạn học của cô phải không?”

Rốt cuộc Lê Diệp cũng có phản ứng…Quan Khanh Khanh là bạn cùng lớp với cô, lại là người bạn thân thiết nhất. Hai người cùng kí hợp đồng vào đài truyền hình, hiện giờ cô ấy đã có thành tựu, trở thành người dẫn chương trình sáng giá.

“Chẳng phải lúc trước thành tích của cô luôn đứng đầu sao, vậy mà giờ cô ta mới lấy được giải cây mic vàng đấy.” Anh cố tình khích cô, “Còn cô, có phải cứ định yên trí làm một người bỏ đi không?”

Lê Diệp nắm chặt tay, vẫn không nói gì.

“Phía đài truyền hình đang mở rộng một số chuyên mục lớn, còn trống rất nhiều vị trí…Tốt nhất là cô nên tìm việc gì đó mà làm đi, tôi không muốn nuôi người ăn không ngồi rồi.” Anh tỏ vẻ chán ghét.

Không biết Lê Diệp nghe có lọt hay không mà vẫn ngây người nhìn đi chỗ khác.

Một lúc lâu sau mà vẫn không thấy cô phản ứng, anh hơi bực tức, “Cô cứ giả vờ câm điếc đi, sau này có chết trong phòng này cũng đừng hòng ra ngoài!”

Đưa tay tắt đèn, anh kéo chăn qua rồi nằm vật xuống.

Lê Diệp vẫn im lặng như cũ. Ngồi trong bóng tối một lúc lâu, đôi con ngươi chuyển động ánh lên tia sáng lờ mờ. Trong căn phòng xa lạ này, mọi thứ đều khiến cô hoảng hốt như trong cơn mê.

Trong bóng tối truyền đến giọng nói bực bội của anh, “Nửa đêm còn ngồi lù lù ở đấy, định dọa chết tôi à?”

Vừa nói anh vừa kéo cô xuống, cánh tay rắn chắc đặt ngang ngực cô, “Nằm xuống, sáng mai dậy cho tôi…đừng để tôi ép, sự nhẫn nại của tôi có giới hạn.”

Lê Diệp không phản kháng, có vẻ như đã nhận lệnh rồi. Chỉ cần anh không quá đáng, cô cũng chẳng còn hơi sức mà kháng cự.

Trong lúc nhất thời, chỉ còn lại tiếng hít thở của cả hai. Hơi thở lẫn mùi rượu của Doãn Chính Đạc khiến cô hơi khó chịu, nhưng lại chỉ có thể hơi ngoảnh mặt đi, còn lại thì đành chấp nhận.

Màn đêm dần thẫm lại, không chống lại được cơn buồn ngủ, Lê Diệp từ từ thiếp đi.

Cánh tay rắn chắc của người đàn ông thật sự rất ấm áp.

Nguyên tắc xử sự của anh lúc nào cũng cực đoan…nếu muốn một bình hoa, cho dù thứ cuối cùng có được chỉ là một mảnh nhỏ, anh cũng sẽ không buông tay.

Vuốt nhẹ mái tóc cô, anh nhắm mắt lại, chìm vào giấc ngủ.

***

Qua vài ngày tĩnh dưỡng, sức khỏe của Lê Diệp đã gần như hồi phục hoàn toàn. Đầu bếp trong nhà không ngừng nấu canh bổ, mỗi ngày một loại. Dù cô không ăn nhiều nhưng sắc mặt đã hồng hào lên hẳn.

Chuyện đi học lại và đi làm mà Doãn Chính Đạc đưa ra, dường như cô không nghe thấy, ngày nào cũng chỉ ngơ ngẩn, ở nhà hệt một cái xác không hồn.

Kết quả kiểm tra ở bệnh viện đã có, bác sĩ gọi điện mời Doãn Chính Đạc đến lấy.

Ngồi trong phòng làm việc, bác sĩ nhìn người đàn ông đối diện, ánh mắt nghiêm túc, “Anh Doãn, kết quả đã có rồi…Chân trái của cô Lê từng bị gãy xương, quan sát hình thái thì hẳn là do ngoại lực tác động vào, có thể là tai nạn giao thông. Mặc dù bị thương không nhẹ, nhưng xem tình hình thì vẫn có thể hồi phục lại xương đùi.”

Doãn Chính Đạc cau mày, “Ông nói là có thể hồi phục?”

Bác sĩ gật đầu, “Đúng vậy, theo lý thuyết, nếu đã hồi phục được như cô ấy hiện tại thì việc có thể đi lại bình thường là không thành vấn đề.”

Doãn Chính Đạc nhìn bác sĩ. Ông nói rằng cô có thể đi lại, nhưng cô gái đó còn chẳng đứng lên được, căn bản là không thể rời khỏi xe lăn.

“Tôi nghĩ anh Doãn cũng có những nghi hoặc giống tôi…nếu thương tổn đã hồi phục tương đối rồi, tại sao vẫn không đứng dậy được.” Bác sĩ nói ra phán đoán của bản thân, “Khi một người chịu thương tổn lớn, đến mức có thể xuất hiện chướng ngại về mặt tâm lý, cái đó sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến phương diện sinh lý.”

“Ông nói, di chứng sau tai nạn?” Doãn Chính Đạc hỏi.

“Tôi đoán là vậy.” Bác sĩ gật đầu, “Có điều nếu muốn xác định thì phải đến chỗ chuyên gia tâm lý.”

Từ bệnh viện đi ra, Doãn Chính Đạc lái xe về nhà.

Hai ngày nay, cô không gây ra chuyện gì, có điều là quá ngoan ngoãn, không có chút sức sống nào.

Đỗ ở trước cửa, anh xuống xe. Giờ đang lúc xế chiều, ánh mặt trời không quá gay gắt. Thím Kim đẩy Lê Diệp đi tản bộ trong vườn hoa ở tầng dưới.

Đứng cách đó không xa, Doãn Chính Đạc nhìn cô chằm chằm. Di chứng sau tai nạn? Chẳng lẽ cô lại nhát gan đến vậy, sau tai nạn liền sợ đến mức không đứng dậy nổi?

Hay là còn có nội tình khác?

Anh bước đến, nhận xe lăn từ tay thím Kim. Anh không thích đoán mò, càng không thích sự việc nằm ngoài tầm kiểm soát của mình.

Anh đẩy cô đi một đoạn. Khu nhà cao cấp rất đẹp, mặt hồ nhân tạo dập dềnh gợn nước. Dừng lại, Doãn Chính Đạc nghiêng người ngồi xuống một chiếc ghế dài.

Lê Diệp không phản ứng, chỉ nhìn mặt hồ đến thất thần.

Doãn Chính Đạc nhìn chân cô, “Cô đã suy nghĩ kĩ chưa? Nếu như cô muốn ra ngoài làm việc, tôi sẽ chấp thuận.”

Lê Diệp không lên tiếng, cũng không để ý đến anh.

Doãn Chính Đạc khoác tay lên xe lăn, nhìn cô chằm chằm, “Tôi hỏi cô một lần cuối cùng, nếu như cô không nói, coi như là cô không cân nhắc. Không ra ngoài cũng đỡ phiền toái cho tôi, cô thích ở nhà làm bà Doãn, tôi cũng sẽ không thiếu cô một bát cơm.”

Ngón tay Lê Diệp khẽ nhúc nhích, cô có phản ứng, nhưng cô không muốn nói chuyện với anh.

Doãn Chính Đạc ghé sát cô, hơi thở nóng hổi phả vào cổ cô, “Có điều, bà Doãn, không chỉ đơn giản thế đâu.”

Lê Diệp cứng đờ, né tránh anh, định thần trong chốc lát, cuối cùng cô lên tiếng, “Tôi không cần sự sắp đặt của anh.”

Đã mấy ngày rồi cô không nói chuyện với anh, giọng nói hơi nghèn nghẹn nhưng vẫn vô cùng êm tai, có lẽ đây chính là “cái cần câu cơm” mà người ta thường nói.

Anh ôm cánh tay, “Cô muốn tự tìm?”

Lê Diệp ngoảnh mặt đi, lại không chịu nói nữa.

Biết cô bối rối vì điều gì, anh quả quyết nói, “Cô muốn tự tìm việc, tôi nói cho cô rõ, không được, cô phải đến chỗ tôi chọn.”

Lê Diệp cắn răng nhìn anh.

Anh cúi đầu nhìn vẻ tức giận của cô, “Hoặc là cô đi, hoặc là cứ ở nhà, lập tức cho tôi một đáp án, quá hạn rồi thì vĩnh viễn đừng nhắc lại chuyện này nữa.”

Cô không cam lòng, nắm tay siết chặt lại. Anh thu hết vào ánh mắt, sắc mặt không thay đổi, rồi chợt giơ tay lên nhìn đồng hồ, “Ba mươi giây, không nói câu nào thì coi như từ bỏ…”

Lê Diệp xoay mặt đi, nghe anh đếm ngược, trong lòng cô tràn đầy nỗi bực bội. Cô không thích nghe theo sự sắp xếp của anh, nếu như vậy, ra ngoài cũng chỉ là vào một cái lồng giam khác mà thôi.

“Mười lăm, mười bốn.” Anh nhìn chằm chằm vào đồng hồ.

Lê Diệp mím chặt môi, vẫn không nói một lời.

“Chín, tám…” Anh nói rành mạch, “bảy, sáu năm, bốn, ba…”

Khi anh đếm tới đó, Lê Diệp đột nhiên giơ tay ra hiệu. Anh nhíu mày, cô lại thu tay về.

“Thế nào?” Anh nhìn cô.

Lê Diệp thở một hơi nặng nề. quay mặt đi, lúng búng một tiếng.

“Cái gì, không nghe rõ.” Anh không kiềm chế được.

Lê Diệp nhìn anh, thật sự ức chế vì anh điều khiển tất cả.

“Đi, hay là không đi?” Anh biết rõ ràng suy nghĩ của cô, nhưng lại muốn chính miệng cô nói ra.

Lê Diệp rối rắm, mãi lâu sau mới nói, “Đi.”

Khóe miệng anh cong lên, gương mặt tuấn tú ngời sáng. Anh hiểu rõ suy nghĩ của cô, sao cô lại chịu không ra ngoài làm việc chứ.

Anh cúi người, vén lọn tóc trên trán cô, “Chuyên mục của bạn cô thiếu một phát thanh viên, cô làm thử xem, không được thì lại đổi việc khác.”

Lê Diệp nhìn anh với vẻ khó hiểu, cử chỉ của anh khiến cô không nhìn thấu mục đích. Anh mà lại tốt với cô ư? Nghĩ thế nào cũng không có khả năng.

Thấy cô nhìn chằm chằm mình với vẻ hoài nghi, Doãn Chính Đạc quàng tay lên vai cô, “Không sai, tôi muốn xem cô không làm được việc sẽ bị người ta cười nhạo…Chỗ tôi sắp xếp cho cô đến, không có ai chiếu cố cô đâu, cô mà làm không tốt sẽ bị người ta mắng cho một trận rồi đuổi về. Đợi cô quay về với vẻ mặt xám xịt, tôi sẽ bảo đầu bếp làm vài món ngon ngon, rồi mở rượu chúc mừng cô.”

Lê Diệp trừng mắt nhìn anh, vẻ không phục hiện rõ trên mặt.

Vỗ vỗ khuôn mặt cô, anh nheo hai mắt lại, “Tôi nói sai sao? Chẳng lẽ cô không phải đồ bỏ đi?”

Lê Diệp gạt tay anh ra, “Cứ chờ mà xem…”

Anh cười rộ lên, “Được, tôi đợi xem cô có thể kiên trì được mấy ngày.”

Lê Diệp liếc nhìn anh một cái, quay đầu lăn xe đi. Đồ cặn bã, biến thái.

Nhìn cánh tay mảnh khảnh của cô đẩy bánh xe, anh không nén được một cái nhíu mày, bước nhanh đến rồi bế thốc cô lên.

Lê Diệp né tránh, trừng trừng nhìn anh.

Bế cô đi được vài bước, đột nhiên anh cúi đầu hỏi, “Chân của cô, tại sao lại bị thương?”

Lê Diệp nhìn về phía xa, “Tai nạn xe.”

Nhìn cô, thoạt đầu trông rất bình tĩnh, nhưng sâu trong ánh mắt lại ẩn chứa chút gì đó khang khác.

“Lúc đó chỉ có mình cô?”

Lê Diệp không muốn nói nữa, cơ thở bỗng trở nên cứng ngắc.

Bế cô vào cửa lớn, Doãn Chính Đạc đưa mắt nhìn cô gái nhẹ tênh trên cánh tay. Cô không tiết lộ gì, nhưng anh có thể đoán ra được phần nào.

Tai nạn xe khiến cô bị thương, nhưng tình huống khi đó đã để lại bóng ma tâm lý trong cô, cho đến nay vẫn chẳng cách nào thoát ra được, cho nên mới không thể đứng lên nổi.

Bước vào nhà, mùi thức ăn thơm phức, Doãn Chính Đạc chấm dứt đề tài này, đưa cô vào phòng ăn, “Ăn cơm thôi…”

Lê Diệp không nói, ăn cơm, ngủ nghỉ như thường, hết thảy đều có vẻ bình tĩnh, nhưng sự hoảng hốt của cô lại bị người đàn ông bên cạnh thấy rõ mồn một.

***

Thứ Hai, đài truyền hình.

Trong phòng hội nghị, toàn bộ nhân viên công chức đã đến đông đủ, vị chủ nhiệm chính thức giới thiệu, “Hôm nay tổ chúng ta sẽ đón một vị đồng nghiệp mới, phụ trách phần thu âm. Hoàn cảnh của cô ấy có chút đặc biệt, mọi người nhớ quan tâm một chút.”

Bên dưới bắt đầu có tiếng xì xào, “Kinh thật, chủ nhiệm đích thân dặn dò, lai lịch không đơn giản đâu.”

“Hoàn cảnh đặc biệt không biết là thế nào đây, không phải là mỗi sáng đến cho có mặt rồi tan ca luôn đấy chứ?”

Quan Khanh Khanh ngồi canh chủ nhiệm cũng có chút giật mình. Trong tổ chuyên mục, cô là tổ trưởng, cứ có người mới vào là cô sẽ phải kiểm tra kĩ càng, lần này lại hoàn toàn không thông qua cô.

“À đúng rồi…Khanh Khanh, cô ấy là bạn học cùng khóa với cô đấy.” Chủ nhiệm cười cười, “Không chừng hai cô còn quen nhau ấy chứ.”

Quan Khanh Khanh không mấy bất ngờ, người tốt nghiệp trường cô ra hầu hết là nhân tài, hiện tại trong nhóm cũng không ít người là cùng trường.

“Để tôi xem cô ấy đã đến chưa.” Chủ nhiệm đích thân ra cửa, thật khiến mọi người bàn tán càng rôm rả hơn. Người mới mà lại không đến sớm, hơn nữa còn để lãnh đạo ra đón. Dù đã nhìn quen cảnh ô dù xòe tán, nhưng đến mức này thì thật sự là dễ khiến người ta ghen ghét.

Chủ nhiệm vừa mở cửa đã nhìn thấy Lê Diệp đang ngồi trên xe lăn. Ông ta nhìn lại một lượt, đúng là cô rồi, mặc dù ngồi xe lăn nhưng thần sắc không tệ, cô mặc một bộ đồ đen trắng, không quá kiểu cách cũng không quá tùy tiện.

“Tới rồi hả?” Chủ nhiệm cười tủm tỉm, “Nào, tôi đưa cô vào làm quen với các đồng nghiệp, tổ chúng ta toàn người trẻ cả, bầu không khí tốt lắm.”

Vừa nói, ông ta vừa đẩy Lê Diệp vào trong. Mọi người còn đang rì rầm to nhỏ, vừa nhìn thấy cô thì đều không khỏi kinh ngạc…

Cho dù chủ nhiệm đã nói hoàn cảnh của cô có chút đặc biệt, nhưng không ai nghĩ là lại đặc biệt đến mức này…

Quan Khanh Khanh là người kinh ngạc nhất, mãi lâu sau mới đứng lên, “Lê Diệp? Là cậu ư? Sao cậu lại…”

Hai năm không gặp, Quan Khanh Khanh đã trở thành một người giỏi giang, hoàn toàn có dáng của một người phụ nữ thành đạt. Nhớ đến những lúc thân thiết hồi còn đi học, Lê Diệp vô cùng xúc động, gật gật đầu, “Khanh Khanh, là mình.”

***

Trong phòng thu âm, nghe xong một đoạn tin do Lê Diệp đọc, chủ nhiệm vừa tán dương vừa thở phào nhẹ nhõm…

Quan hệ vốn là chuyện khiến ông ta đau đầu nhất, khối người vào đây mà một câu hoàn chỉnh còn chẳng viết nổi, lần này vốn tưởng lại phải nhận một kẻ vô dụng, không ngờ kết quả lại khiến ông ta cực kỳ hài lòng.

Quan Khanh Khanh đứng bên cạnh cũng có phần tự hào, “Sinh viên trường tôi không có ai là kém cỏi đâu, ngày xưa Lê Diệp đứng đầu khóa học của tôi đấy.”

Chủ nhiệm vô cùng phấn khởi, “Tốt, tốt lắm, sáng mai để Lê Diệp phối thu luôn, giờ thoát khỏi cảnh thiếu người phải mượn ở ngoài rồi.”

Quan Khanh Khanh đứng dậy, rót một cốc nước ấm đem vào phòng thu, đưa cho Lê Diệp, vẻ mặt tán thưởng, “Vẫn cừ như xưa, không có chút sai sót nào.”

Lê Diệp nhận cốc nước ấm, khóe miệng cong cong, “Đâu có, Khanh Khanh, cậu mới là cừ, mình xem chương trình của cậu rồi, rất tốt.”

“Thôi, hai bọn mình mà còn khách sáo cái gì chứ.” Quan Khanh Khanh ngồi cạnh cô, tầm mắt khó tránh khỏi rơi vào chiếc xe lăn của cô, “Diệp Nhi, hai năm nay, cậu đi đâu vậy?”
Nhấn Mở Bình Luận