Triệu Thần Hy chẳng biết nên dùng từ ngữ gì để miêu tả chị gái của mình nữa, từ trước đến giờ luôn chiều theo ý hắn, sao gần đây cứ luôn trêu chọc vậy?
Hắn cảm thấy, hắn dần trở thành trò hề mất rồi.
Lý Uyên nhìn thấy Triệu Tử Anh còn vui hơn bắt được vàng, cô mỉm cười rồi nhanh chóng đi đến, háo hức nói:
“ Em đợi chị từ nãy đến giờ”.
Cô đi đến bên cạnh Triệu Tử Anh, cô ấy đằm thắm nhìn cô chăm chú rồi nói:
“ Tìm chị có việc gì, nhớ chị rồi chăng?”.
Triệu Thần Hy nhìn chị mình với ánh mắt chẳng khác nhìn tiểu tam là bao, hắn tặc lưỡi, thật không thể tin nỗi mà.
Lý Uyên cùng Triệu Tử Anh đi đến sofa ở phòng khách, an vị xong cô mới lên tiếng:
“ Chuyện thú vị hôm qua chị nói … là …”.
Triệu Tử Anh cười, bế bé cưng trên tay chọc chọc cái má bánh bao phúng phính rồi hứng thú đáp lời:
“ Đúng vậy, chính là công khai những chuyện mà đám người đó đã làm với em”.
“ Chỉ tiếc là có người nào đó chẳng biết vì lý do gì, kéo em về sớm, chẳng thể xem được cái gương mặt xanh không còn chút máu của đám người khốn kiếp đó” - Triệu Tử Anh nói, ánh mắt không ngừng liếc người nào đó đang ngồi phía đối diện ăn hoa quả.
Đối diện với cái nhìn của chị mình cùng với cái lắc đầu thất vọng của Lý Uyên, hắn toát mồ hôi, vội vàng nói:
“ Là do …”.
“ Em không có mặt ở đó chứng kiến, bộ mặt của cha em xụ xuống thế này, còn mắt thì trân trân hệt như tượng, haha, thú\~ vị vô cùng” - Triệu Tử Anh không để cho em trai lên tiếng, chen vào rồi vừa nói vừa diễn tả hành động của Lý Lăng Hách hôm qua cho cô xem.
Mà Lý Uyên sau khi nghe xong lời kể lưu loát cùng lối hành văn dễ hiểu và sống động, càng thêm ghi thù người đàn ông nào đó.
“ …………”.
Oan quá đi, hắn là vì cô bị ức hiếp, không chịu được nên mới kéo cô về nhà, tránh xa cái nơi không thoải mái đó thôi mà.
Lý Uyên xem hắn như không khí, nhìn Triệu Tử Anh rồi nghi hoặc hỏi:
“ Buổi tiệc đó là do nhà họ Lục tổ chức, chị lên sân khấu còn làm như vậy … có ổn không?”.
Triệu Tử Anh cười:
“ Buổi tiệc này là do Kiều Uyển Nhi sắp xếp, lên kế hoạch. Chị chỉ là hợp tác để kéo nhà họ Lý xuống thôi, nếu không có sự đồng ý của chủ nhà, chị đương nhiên không dám làm bậy”.
“…………”.
“ Vốn dĩ định cho em trực tiếp xem kịch hay, nhưng em về mất … nhưng dù sao đâm lao cũng phải theo lao, trực tiếp công bố những việc xấu xa bọn chúng đã làm, cơ hội phải biết nắm bắt” - Triệu Tử Anh nói thêm.
Lý Uyên cúi mặt, cô trầm ngâm suy nghĩ, lời nói đến cổ lại có gì đó như nghẹn lại, nuốt không được mà nói cũng không xong. Cô ậm ự mãi mới có dũng khí mà lên tiếng:
“ Kiều Uyển Nhi …
… em làm biết bao nhiêu chuyện, còn …”.
Còn suýt hại cô ấy và chồng ly hôn …
“ Sao cô ấy lại giúp em?”.
Triệu Tử Anh dỗ dành bé gái đang cười đùa mình ôm trong lòng, từ tốn mà nói:
“ Chị nghĩ … em nên trực tiếp hỏi cô ấy thì sẽ rõ thôi”.
“…………”.
Cô không hỏi gì thêm nữa, chậm rãi đứng lên rồi nhàn nhạt đáp:
“ … Em xin phép về phòng”.
“ Ừ, nghỉ ngơi cho khoẻ đi”.
“……….”.
Lý Uyên rời đi.
Trong căn phòng chỉ còn lại hắn và chị mình cùng với đứa bé, Triệu Tử Anh đưa bé cho tiểu Dĩ bế đi chơi để tiện trò chuyện cùng em trai.
Nhưng sắc mặt Triệu Thần Hy lúc này không tốt, hắn cố nén giọng mà chất vấn:
“ Chị, chị muốn thấy em nhảy sông thì mới vừa lòng sao?”.
“ Nói gì thế? Nếu muốn nhảy thì không tới lượt em đâu, phải là đám người nhà họ Lý mới đúng. Bây giờ đang loạn cả lên, sắc mặt chắc là khó coi lắm”.
“ Chị còn đùa được ư? Em đưa vợ mình về trước, vốn dĩ cô ấy đã sắp quên rồi, chị còn nhắc lại, coi có được hay không?”.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!