Triệu Tử Anh đi trên hành lang, cười cười lắc lắc đầu:
" Bịa chuyện cũng phải sử dụng lý do chuyên nghiệp chứ hai đứa? Cái cách giải thích lỗi thời thế này cũng nói thì sao chị đây tin được? Hẳn là khi nãy ở trong công ty đã thống nhất với nhau".
Triệu Thần Hy nhìn theo bóng lưng chị mình rời đi, thở dài. Hắn tiến đến chỗ của Lý Uyên đang ngồi dưới đất, bộ dạng sụp đổ, vỗ nhẹ lên lưng rồi nói:
" Tạm thời cứ ở đây, sau đó chúng ta tìm một lý do nào đó rồi tách ra cũng chưa muộn. Chị của anh không phải người dễ bị lay chuyển đâu, cứ vờ thuận theo đi".
Lý Uyên thở dài lần thứ N, cô đứng lên, loay hoay đi vào phòng tắm, trước khi đóng cửa không quên cảnh cáo:
" Đừng có nhìn lén".
".........." -Triệu Thần Hy nhún nhún vai, hắn đâu phải biến thái?
Người đàn ông phì cười:
" Anh biết rồi, vậy em tắm xong nhớ xuống nhà dùng cơm nhé?!".
"..............".
Lý Uyên không đáp lời, ở trong phòng tắm ngồi xổm xuống, ngày hôm nay đúng là quá sức đối với cô mà.
Đến bây giờ cô vẫn cảm thấy bản thân đến công ty là một quyết định sai trái.
Đau eo, mỏi lưng, còn bị hiểu lầm...
Giờ thì quá là hay luôn nha, bị chuyển đến ở cùng với hắn?
Sau khi tắm xong, bước xuống dưới nhà dùng cơm. Ăn xong, cô cùng chơi với con gái, đến tối thì cùng đến phòng rồi tiếp tục chơi.
Đến khi Lạc Lạc buồn ngủ, mắt nhắm lại, Lý Uyên ôm con vào lòng, tiểu Dĩ đi pha sữa.
Thực sự không ngờ con gái lớn nhanh như vậy, và... cô ở đây cũng đã gần một năm rồi.
Chưa đầy một năm, thái độ của hắn và địa vị của cô trong nhà khác xa hoàn toàn lúc cô mới đến, Triệu Thần Hy của bây giờ cứ như một người khác vậy.
Lý Uyên bỗng nhớ đến cái quyển sách gì gì đó trong phòng làm việc của hắn.
"......".
Người kinh nghiệm tình trường như hắn mà cũng có lúc đọc thể loại này ư?
Nhưng ai là vợ hắn chứ? Ha, bà đây vẫn chưa đồng ý đâu.
Biểu cảm trên gương mặt cô khá phong phú, hết bĩu môi rồi lại nhíu mày, sau đó cười nhạt... cứ thế mà trôi qua hết 20 phút cuộc đời, Lạc Lạc nằm trong lòng cô đã ngủ từ khi nào không biết.
Lý Uyên nhẹ nhàng đặt con gái vào trong nôi, cô nhìn gương mặt bầu bĩnh của con, mỉm cười.
Dù lúc đầu cô không muốn đến đây vì lo sợ nhiều thứ, lúc ở đây rồi và bị đối xử không tốt đã nhiều lần cô muốn ôm con bỏ trốn, nhưng nghĩ lại, bé con ở nơi này sẽ không thiếu thốn gì.
Sao lại nghĩ đến việc không đâu vậy chứ?
"Phải nghĩ đến tương lai mà tích cực hơn chứ?" - Lý Uyên lẩm nhẩm.
" Em nên nghĩ về tương lai".
" Ách".
Một giọng nói sát bên tai khiến cho Lý Uyên giật bắn người, suýt chút thì cô thét toáng lên rồi.
Giọng nói đó là của Triệu Tử Anh, chị ấy rón rén đi vào, từ phía sau lưng áp sát cô, trùng hợp nghe thấy cô thì thầm liền nhỏ giọng.
Lý Uyên vuốt ve trái tim đang muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, rồi lại nhìn Triệu Tử Anh với gương mặt ai oán, khẽ thì thầm:
" Chị, chị làm em giật mình".
Triệu Tử Anh dửng dưng, nhìn cháu gái đang nằm ngủ trong nôi rồi lại nhìn cô em dâu:
" Nghĩ về tương lai là đúng rồi đấy, uyên" - Triệu Tử Anh nhắc lại.
" Tương lai là em nên về phòng ngủ đi".
"............".
Lý Uyên yểu xìu, nắm lấy cổ tay của Triệu Tử Anh đưa qua lắc lại rồi nũng nịu:
" Chị~ hôm nay em muốn ngủ với Lạc Lạc".
" Em nghĩ câu trả lời sẽ là được hay không?".
"........." - Tuy bị từ chối nhưng cô vẫn không bỏ cuộc, cố gắng nói tiếp:
" Hôm nay em không chơi với con được bao nhiêu, em thực sự muốn ngủ với con bé. Chị~".
" Không nhé! Về phòng ngủ đi".
".........".
Bàn tay nắm lấy cổ tay Triệu Tử Anh có chút buông lõng, giây tiếp theo, cô bị Triệu Tử Anh nắm lấy, chị ấy bày ra gương mặt thấu hiểu tất cả, khe khẽ nói:
" Chị biết em là người không thích thể hiện tình cảm, cho nên bị chị phát hiện... không tránh khỏi cảm giác xấu hổ... nhưng mà em cũng đừng có ngại, chị biết thì có sao đâu? Chị sẽ giúp em bày cách, nếu Thần Hy có bắt nạt em thì hãy nói với chị. Đừng nghĩ chị biết thì sẽ cười nhạo em, mà hãy cứ tin rằng chị đây là chỗ dựa".
" Chị... em thực sự không có ngại...".
" Tốt, vậy về phòng ngủ nhanh đi".
"......".
Cô phải làm gì cái bà chị không chung dòng máu chỉ biết nghe những thứ bản thân muốn nghe này đây?!!!!!!!!