Cô lúc này không còn xem xét sắc mặt của người khác nhìn mình thế nào nữa, quán bar lại vắng khách cho nên chẳng có chuyện gì lớn xảy ra.
Nhìn phục vụ lượm từng mảnh vỡ điện thoại rơi rớt trên sàn nhà, bản thân cảm thấy có lỗi vô cùng. Cô đứng lên, tiến đến rồi cùng thu dọn đống hỗn độn do bản thân làm ra.
Giọng nói ái ngại và ánh mắt cảm thấy có lỗi nhìn về phía người phục vụ mà nói:
“ Tôi xin lỗi, trong nhà có việc không vui nên …”.
Nói đến đây, cô cười trừ, lắc lắc đầu rồi tiếp tục lên tiếng:
“ Tôi giúp anh dọn dẹp”.
Sau khi đã thu dọn xong tất cả, Lý Uyển trở về chỗ ngồi.
Thời thơ ấu của cô trôi qua như một bộ phim kinh dị.
Cha cô - Lý Lăng Hách, ông ta thuở thiếu niên và đến tận bây giờ là người phong lưu, những người phụ nữ mà ông ta qua lại nhiều đến nỗi đếm không xuể.
Cô là tiểu thư nhà họ Lý, trước mặt người ngoài thì chính là như vậy.
Thực tế, cô là do một trong số tình nhân của ông sinh ra mà thôi.
Ông mây mưa với nữ hầu, cô chính là kết quả của cái đêm đó.
Cô cùng với một số đứa con riêng khác được nuôi dưỡng ở trong biệt thự, nhưng con của nữ hầu thì chính là nữ hầu.
Lý Uyên lớn lên trong thân phận là giúp việc, nhưng vì cô có tài năng, Lý Lăng Hách mới nói với người ngoài đã nhận cô làm con nuôi.
Vợ ông là Dương Quân Quân nhìn ra được giá trị của cô nên cũng chẳng nói gì.
Vậy nên, người ngoài luôn nghĩ cô là được nhận nuôi.
Vì được lòng ông ta, nên cô chẳng cần lo cơm ăn áo mặc.
Lý Uyên đương nhiên biết rõ bản thân rồi một ngày nào đó cũng sẽ bị bán đi, nhưng cô lại không ngờ đến cha của mình lại muốn cô đi làm vợ lẽ của một lão già.
Cô có chết cũng không đồng ý, nhưng sao có thể chống đối được cha của mình kia chứ?
Ông ta nhốt cô vào phòng, không cho ăn uống chỉ chờ ngày gả đến nhà họ Hứa.
Ai ngờ đâu Thôi Tử Niệm lại nhìn trúng cô cho con trai của mình.
Cô và Lục Nghiên Dương từ bé đã có quen biết, cô cũng biết anh ta đã kết hôn.
Trong lòng không nỡ phá hoại mối quan hệ của bọn họ, nhưng cô còn cách nào khác đâu?
Nếu không làm cho Lục Nghiên Dương thích, thì phải gả đến nhà họ Hứa.
Trước mặt người khác, cô bày ra bộ dạng lẳng lơ, ngay cả cô cũng cảm thấy ghê tởm chính mình.
Ha, đây là cách thức mà người cha yêu dấu đã bày ra, chỉ thị cô phải diễn cho tròn vai.
Đúng là một người cha hết sức yêu thương và lo nghĩ cho hôn nhân của con gái.
Đã có biết bao lần, Lý Uyên muốn chạy trốn.
Nhưng cô không cam lòng.
Không cam tâm nhìn thấy những thứ bản thân có được lại dễ dàng mất đi.
Nói cho cùng, cũng vì cô tham lam mà thôi.
Khó khăn lắm mới tạo dựng được lòng tin, cổ phần trong công ty, bất động sản, tiền tài … nếu như không làm theo lời của cha mình thì những thứ đó sẽ chẳng còn.
Những năm qua cật lực lấy lòng, vẫy đuôi như một con chó trung thành, bao nhiêu nỗ lực sẽ bị lấy lại hết.
Nói cô tham lam cũng được.
Lý Uyên lúc vẫn còn là người làm, chẳng được biết đến mùi vị của cơm nóng. Thứ chờ đợi cô chính là cơm thừa canh cặn và những trận đòn roi vô lý của cha.
Thứ thức ăn ẩm mốc, ôi thiêu đó cô có chết cũng không muốn nếm lại thêm một lần nào nữa.
Nếu làm trái lời lão ta, cô sao có thể tồn tại được?
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!