“ Vậy nên anh cứ thế mà làm tôi cả khi đang trong kỳ hay sao?!!!!” - Kiều Uyển Nhi thét
“????” - Lục Nghiên Dương.
Hắn bày ra gương mặt vô cùng khó tin, ẩn nhẫn hỏi lại
“ Em nói … tôi … làm em …làm cái gì?”
“ Anh đừng có giả vờ không biết, anh … anh làm gì bản thân anh không biết hay sao mà lại hỏi?”
“ Tôi không có giở trò với em” - Con mẹ nó, chẳng lẽ bây giờ lại nói là vì cô khoả thân cho nên phải tự xử?
Như vậy thì khác gì tự lấy đá ném vào chân mình.
“ Sợ em bị cảm nên bế em vào giường … dùng khăn lau … không có làm gì quá đáng”
Kiều Uyển Nhi nhíu mày - “ Thật sao?”
“ Em đang trong kỳ sinh lý … tôi làm kiểu gì được?”1
Cô im lặng, gương mặt bỗng chốc đỏ bừng vì xấu hổ, cúi đầu không dám nhìn.1
Kiều Uyển Nhi ơi Kiều Uyển Nhi, sao mày lại nghĩ như vậy chứ? Hắn cũng chẳng mặn mà đến nỗi có thể làm mày khi đang đến kỳ đâu. Đúng là đồ ngốc mà, bình thường không phải tự tin lắm hay sao?1
Hôm qua còn hãnh diện khoe khoang học lực trước mặt đám người Lý Uyên, mà vừa về đến nhà … ngủ một giấc liền biến thành kẻ đần rồi.
“ ….” - Kiều Uyển Nhi đang nóng giận, nghe thấy những lời hắn nói liền bình tĩnh, ái ngại mà lên tiếng
“ Thật sao?”
Lục Nghiên Dương lúc này đã biết cô vì chuyện gì mà giận mình, nhìn chăm chăm rồi hỏi
“ Với em … tôi là tên cầm thú vô nhân tính như thế sao?”1
Con mẹ anh, bình thường ít nói lắm mà, sao hôm nay lắm lời vậy chứ? Im miệng đi!!!!1
Cô muốn thét toáng lên, nhưng mà nhận thấy bản thân là người sai, nên đành phân trần
“ Không … không phải … chắc là do … buổi tiệc hôm qua … bị người ta làm khó, cộng thêm kỳ sinh lý … mệt mỏi … nên … nên … cáu …”1
Giọng cô ngày càng nhỏ đi, đến những từ cuối cùng thì dường như chẳng thể nghe được.
Bản thân sau khi nghe thấy còn cảm thấy bản thân thực là khốn kiếp. Buổi tiệc hôm qua có điểm nào chứng minh cô đang không tốt? Nhìn vào liền thấy được rất vui là đằng khác. Còn kỳ sinh lý, tháng nào cũng trải qua êm đềm.
Kiều Uyển Nhi ơi, sai thì nhận đi. Còn dám chối bỏ trách nhiệm nữa.
Lục Nghiên Dương không thèm nhìn lấy cô dù là một cái, đứng lên về lại bàn làm việc rồi nhìn vào màn hình máy tính.
Kiều Uyển Nhi áy náy, xoắn xoắn ngón tay vào với nhau, sau đó cũng bẽn lẽn đến gần trên tay mang theo tách cafe của hắn, nhẹ nhàng đặt lên bàn.
Lục Nghiên Dương quét mắt nhìn cái tách nghi ngút khói, sau đó lại dán mắt vào màn hình máy tính.
Biết bản thân cẩu thả, cô không còn hùng hồn nữa
“ Tôi … không tìm hiểu kỹ lưỡng … là do tôi sai …”
Kiều Uyển Nhi cầm tách cafe vừa đặt xuống bàn bằng hai tay, cúi đầu khoảng 45 độ rồi ăn năn lên tiếng
“ Tôi xin lỗi anh …”
Lục Nghiên Dương vốn chẳng quan tâm đến những lời bàn tán của người khác, hiểu lầm hắn cũng chẳng sao. Nhưng đối tượng lại là vợ mình, trong lòng liền nổi lên chút nhỏ nhen. Hắn không thèm quan tâm, khi Kiều Uyển Nhi len lén nhìn lên đã thấy hắn hất cằm lên trời, bộ dạng giận cả thế giới.
Sống cùng nhau vài tuần, chuyện gì cũng đều là hắn nhường nhịn cô, bây giờ đột nhiên lại phải lấy lòng hắn nên có chút không quen mắt.
Kiều Uyển Nhi đặt tách cafe xuống bàn, ngõ ý
“ Hay là … tôi mời anh dùng bữa tối nhé? Hôm nay tan làm sớm, thuận tiện đi đến nhà hàng …”
“ … thế nào?” - Cô thăm dò.
Hắn không nói gì, tựa lưng vào sau ghế, khoang tay trước ngực, ánh mắt hơi hướng về phía cô, song, lại xoay đi nơi khác.
Có khác gì đứa trẻ bị mẹ mắng oan nên dỗi không?
Cái tên này, đường đường là sếp của một tập đoàn lớn, anh không thể chững chạc hơn được hay sao?
“ Không thèm thì thôi” - Nói xong cô xoay người định rời đi, liền nghe thấy giọng hắn có chút hấp tấp
“ Ở đâu?”
“ ….” - Kiều Uyển Nhi nét mặt khinh bỉ, định xiên vài nhác đao nhưng nghĩ đến bản thân là người có lỗi trước, đối phương bị vu oan nên có chút buồn bực cũng là điều dĩ nhiên, liền không thèm so đo với hắn nữa, trả lời
“ Lần trước Đường Chính Hào có mời tôi đến một nhà hàng, thức ăn khá ngon, hay là đến đó đi”
“ Không đi”1
“???” - Kiều Uyển Nhi chống nạnh, giang hồ nói
“ Anh chơi tôi à, rốt cuộc có đi hay không?”
“ …….. đi”1
Cô nhếch một bên môi, có ý xem thường
“ Tan làm đến đó luôn hay muốn vè nhà tắm rửa”
“ Tuỳ em”
“Nói nhanh”1
“ …. Đi luôn”1