Lục Nghiên Dương nghe xong câu nói này, trong lòng đau đớn như có ai đó dùng hàng trăm thanh đao đâm vào.
Hắn biết bản thân cố gắng chưa đủ nhiều, nhưng những việc mà hắn làm từ trước đến nay vẫn không là gì trong lòng cô hay sao?
Cuối cùng thì hắn …
… vẫn không là gì trong mắt cô.
Kiều Uyển Nhi không muốn nói những lời khó nghe, nhưng bản thân cô đang rất bực dọc nên lựa chọn phương án bỏ đi.
Đứng lên, uống hết sạch sữa trong cái tách, cô vội vàng muốn né tránh hắn, không may đụng trúng cái ấm siêu tốc. Nước trong ấm tràn ra ngoài, dây cả lên người cô.
Kiều Uyển Nhi có chút giật mình nhưng cũng không đến nỗi nào, vì cô không cảm nhận được cái nóng của nước đang sôi.
Đúng rồi, đầu óc cô đang trên mây cho nên không mở nút nấu nước. Cái sự mất trí này khiến cô may mắn không bị bỏng.
Nhưng hắn thì không bình tĩnh được, nhìn thấy cả một cái ấm rơi lên người cô, Lục Nghiên Dương không nói nhiều dùng tay gạt phăng cái ấm xuống đất rồi kéo Kiều Uyển Nhi đang đứng đó sang nơi khác.
Hắn chỉ lo lắng cô bị thương nên chẳng màng gì nữa, cũng không để ý đến nước chẳng hè có chút độ nóng nào.
Sau khi kéo cô về phía mình, Lục Nghiên Dương liền bế cô lên rồi hướng về phòng tắm mà đi.
Kiều Uyển Nhi thấy trời đất đảo lộn, phút chốc sau cô đã nằm gọn trong vòng tay của hắn. Còn đang hớt hãi định thét lên:
- Anh đang làm gì vậy?
Nhưng lời đang ở cổ họng, chưa kịp chui ra khỏi miệng thì liền thấy gương mặt hắn nhợt nhạt, dường như còn hoảng hơn cả cô.
Người bị nước dội vào là cô mà, hắn … căng thẳng như thế làm gì?
“ Yên tâm, không sao đâu” - Lục Nghiên Dương bế cô vào phòng tắm, nhẹ nhàng đặt cô vào bồn tắm bằng sứ, miệng không ngừng trấn an, tay chân luống cuống mở vòi nước.
“ Em ngâm nước đi, nếu không thì da sẽ bị phồng lên. Có đau không?”.
Hắn luôn miệng hỏi, Kiều Uyển Nhi không biết từ lúc nào mà bản thân cứ nhìn chăm chú vào người đàn ông. Mà hắn lúc này cũng chẳng hề cảm thấy ngại ngùng, đúng hơn là không còn tâm trạng để làm thế, vội vã kiểm tra cơ thể cô.
Không thấy có vết bỏng đỏ, đang định hỏi lại xem cô có ổn không thì liền nghe thấy Kiều Uyển Nhi ấp úng mở lời:
“ Tôi … không có bỏng. Quên mở nút nấu nước, nên …. Nó không sôi”.
Hắn nghe xong câu này, còn đang vội vàng múc nước từ vòi sen đổ vào vì sợ dưới cái tốc độ rùa bò của bồn tắm thì không biết đến bao giờ nước sẽ đầy. Nghe xong cô nói, hắn ném cái xô nước sang một bên, âm thanh có chút chói tai vang vọng trong phòng tắm.
Lục Nghiên Dương đến gần cô, ngồi lên thành bồn nghi hoặc kiểm tra:
“ Thật không?”.
Kiều Uyển Nhi yếu ớt “Ừm” một tiếng.
Gương mặt căng thẳng của Lục tổng lúc này mới giãn ra, hắn thở một hơi thật dài, bàn tay nắm lấy cánh tay cô run run rồi thả lỏng, đầu hắn gục lên vai cô. Cả ngươi hắn giờ đây chẳng có chỗ nào khô ráo.
Bên tai, cô nghe thấy âm thanh trách móc vô cùng nhẹ nhõm của ngừoi đàn ông:
“ Em doạ chết tôi rồi”.
“……”.
Không gian rơi vào trầm lặng, chỉ nghe thấy tiếng thở hổn hển của hắn.
Lúc nãy khi thấy cảnh tượng đó, tim hắn như ngừng đập, quên cả thở.
Lúc đó hắn chỉ cầu mong cô không có gì, nếu như cô giận quá mà ném cái ấm kia lên người hắn thì hắn cũng cam lòng đứng yên để cho cô phát tiết. Chỉ cần không còn giận nữa là được.
Kiều Uyển Nhi đặt tay lên vai hắn, bóng lưng hắn rộng lắm. Nhìn từ phía sau thì có khi chẳng thể thấy được cô.
“ Lúc trước em hiểu lầm tôi … muốn làm cho tôi một việc còn nhớ không?”.
“ ……” - Kiều Uyển Nhi cũng không còn so đó tính toán sau màn lo lắng vừa rồi của hắn, cô nhẹ giọng:
“ Nhớ”.
Lục Nghiên Dương ngẩn đầu lên, bàn tay to lớn của hắn vẫn chưa buông bỏ cánh tay mềm yếu của cô, nét mặt hắn lo lắng, ngay cả giọng nói cũng không giấu được mà nói:
“ Chăm sóc bản thân thật tốt, đừng có doạ tôi nữa”.
Giọng hắn run lên, âm thanh cũng không còn mạnh mẽ như bình thường. Cô nghe thấy sự bất lực trong đó.
“ Đây là mong muốn của anh?”.
“……”.
“ Lúc đó đã nói đợi đến khi tôi hết nguyệt sự sẽ tính … vậy mong muốn này chỉ vừa mới phát sinh, đúng không?”.
Thấy hắn có chút tránh né, ánh mắt cũng dao động, cô hỏi thêm:1
“ Anh không còn muốn thứ gì khác sao?”.1