Lục Nghiên Dương nghĩ ngợi, trong lòng hắn đương nhiên muốn được cùng cô thân mật. Nhưng Lục tổng nhát vợ sao có thể nói ra cái yêu cầu vô sỉ thế này?
Lần trước nhìn thấy cô cùng với Đường Chính Hào ở cùng với nhau, hắn như đánh mất liêm sỉ nên mới bổ nhào vào người cô vô lý đòi hỏi.
Còn bây giờ, trong tình cảnh này sao có thể mở miệng nói muốn được?
Kiều Uyển Nhi lúc này tâm trạng không còn bực dọc nữa, ban phát từ bi mà hỏi lại:
“ Thực sự không muốn thứ khác?”.
Gương mặt như đã tiêm cả trăm mũi botox chẳng có tí biểu tình nào của con người, nếu không phải bàn tay của hắn khẽ run khi đang nắm lấy tay cô thì Kiều Uyển Nhi suýt bị gương mặt này lừa.
Quả nhiên như bà nội nói, hắn không biết biểu lộ tình cảm chứ không phải vô cảm.
Kiều Uyển Nhi xem hắn như tội phạm, tiếp tục truy hỏi cho bằng được:
“ Không muốn sao?”.
Lục Nghiên Dương im lặng, ánh mắt hơi hướng xuống dưới, yết hầu chuyển động.
Đương nhiên động cơ nói rằng đợi khi cô bình thường sẽ nói ra điều bản thân muốn nó quá ro ràng, nhưng sau một màn lúc nãy thì dù tinh lực hắn có dồi dào cũng bị làm cho xìu xuống.
“ Để hôm khác hẳn nói” - Hắn cố điều chỉnh giọng nói rồi lên tiếng.
Kiều Uyển Nhi ngồi yên quan sát hắn.
Mía tóc đen nhánh như than làm cho khí chất lạnh lùng trên người hắn trở nên ma mị, đôi mắt có chút ngông cuồng tự cao nhưng khi nhìn cô bằng dáng vẻ lo lắng sốt ruột đúng là có chút đáng yêu. Sống mũi cao, đôi môi đỏ tự nhiên thực sự thu hút.
Nếu như hắn thường xuyên cười thì dù cô có trái tim sắt đá đến đâu đi nữa cũng sẽ tan chảy mà thôi.
Vẻ đẹp làm điên đảo chúng sinh này … thảo nào mọi cô gái ở trong thành phố này đều muốn gả cho hắn.
Kiều Uyển Nhi trong vòng gần một tháng qua vẫn còn đau thương về cái chết của cha mẹ, mọi chuyện khó khăn cứ ập đến, nên cô nào có thời gian mà quan sát kỹ lưỡng vẻ đẹp của chồng mình?
Giờ đây, tuy không xoá nhoà, nhưng nỗi đau đớn cũng đã nguôi ngoai đi không ít. Gần một tháng qua, hắn luôn là chỗ dựa cả về tinh thần lẫn thể xác cho cô …
… dù miệng mồm đúng là có chút độc địa, càng nghe càng khiến cho người ta muốn đấm một phát.
Nhưng đó chỉ là lúc đầu, giờ đây dường như có gì đó thay đổi rồi. Dù không nhiều nhưng Kiều Uyển Nhi cảm nhận được rõ rệt.
Bàn tay trắng noãn của cô giơ lên, ngón trỏ đặt lên giữa chân mày đang nhíu của người đàn ông, nhẹ nhàng vẽ vòng tròn ở đó.
Lục Nghiên Dương có chút bất ngờ, nhưng rõ ràng hắn không ghét cái động chạm bất ngờ này, khá dễ chịu, tâm trạng liền thư thái hơn.
Kiều Uyển Nhi bình thường đã cảm thấy khó chịu vì gương mặt hay cau có của hắn, nay có cơ hội liền chấn chỉnh:
“ Lúc nào cũng nhăn nhó … không sợ biến thành ông già hay sao?”.
“…….”.
Hắn không còn chau mày khó chịu nữa, nét mặt liền dễ chịu hơn, nhìn thân thiện hẳn ra. Kiều Uyển Nhi hài lòng gật đầu.
Ngón tay di chuyển xuống sống mũi cao, quét qua nhân trung rồi đặt lên môi hắn.
Đôi mắt cô thoáng lên chút kinh ngạc khi thấy yết hầu hắn chuyển động. Tầm mắt nâng lên, vừa vặn chạm vào mắt hắn.
Lúc này, cô không cảm thấy xấu hổ, cũng chẳng biết lý do tại sao nữa.
Ngón tay thon dài còn khẽ di chuyển, mô phỏng hình dáng đôi môi đang hé mở kia.
Lúc trong phòng tắm yên ắng không có chút tạp âm nào, Kiều Uyển Nhi dạng dĩ hỏi lại:
“ Anh thực sự … không muốn gì đúng không?”.
Lục Nghiên Dương không dám lên tiếng, hắn sợ câu trả lời của mình sẽ khiến bản thân trở thành kẻ biến thái trong mắt cô.
Điều mà Lục tổng muốn rất rõ ràng, ánh mắt đỏ ngầu của hắn đã bán đứng hắn từ lúc nào không hay.
Kiều Uyển Nhi không hỏi nữa, bàn tay cô quét nhẹ rồi di chuyển. Ngón trỏ và ngón cái đặt ở má hắn, ba ngón tay còn lại đặt ở sau tai, khẽ mân mê dái tay của hắn.
Động tác của cô nhẹ nhàng nhưng lại khiến cho ngọn lửa của người đàn ông được nhen nhóm, cũng phần nào khiến cho hắn tê dại.
Lục Nghiên Dương ánh mắt phát ra lửa, chăm chăm nhìn thẳng vào cô, giọng nói có chút đe doạ:
“ Em … có biết …”
Đồng tử hắn giãn ra, đứng hình.
Còn chưa kịp nói xong câu đã thấy gương mặt cô dần phóng đại trước tầm mắt.
Đăng bình luận kêu gọi tác giả quay lại up tiếp nào~