Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Truyện Cuộc Hôn Nhân Vô Nghĩa - Kiều Uyển Nhi

Lúc nãy gặp Kiều Uyển Nhi, hắn đã nghĩ ra vô vàng biện pháp nếu cô không chịu theo về. Có lẽ hắn sẽ nhốt cô vào một căn phòng rồi làm cho đến khi cô mệt mỏi xin tha và hứa sẽ không bao giờ rời xa hắn mới thôi.

Kết quả không quá khó khăn khi thuyết phục cô, nhưng cái tên thối tha này ngay từ đầu không có ý định sẽ để cho cô nguyên vẹn.

Trừng phạt thì vẫn là trừng phạt, đã làm sai thì dù có hối lỗi cùng không tránh được.

Lục Nghiên Dương bế cô đến bên giường, hắn bổ nhào lên đó rồi ra đè cô dưới thân mà sức hôn. Kiều Uyển Nhi không còn cách nào ngoài đáp lại nụ hôn nóng bỏng đó.

Lưỡi hắn luồng vào càn quét khoang miệng, xa nhau chỉ mới hai ngày nhưng với hắn chẳng khác nào cả năm không gặp.

Bao nhiêu nhớ mong cùng với tình cảm hắn gửi gắm vào nụ hôn kia, Kiều Uyển Nhi đón nhận sự thô bạo đó, đầu óc cơ hồ chỉ còn lại một mảng trông rỗng không thể suy nghĩ.

Bàn tay của hắn đặt trên eo của cô, không có tiết tháo mà trượt lên vùng núi đầy đặn đặt ở đó càn rỡ xoa xoa nắn nắn.

Đón xem chap mới nhất trên mangatoon

Âm thanh sột soạt của vải mỗi lần bàn tay hư hỏng kia di chuyển lại khiến cho cơ thể cô căng cứng, nơi bị sờ soạng cũng trở nên tê dại.

Người đàn ông như con mãnh thú đang đè con mồi dưới thân chỉ chầu chực chờ lúc con thú nhỏ yếu ớt nhất sẽ nuốt nó vào trong bụng.

Hắn cởi từng mảnh vải trên người cô không chừa bất cứ thứ gì, sau đó liền tới bản thân. Cho đến khi cả hai ngừoi trần như nhộng.

Ánh mắt sắc bén tựa như lưỡi dao cứ đăm đăm dính chặt trên người cô. Kiều Uyển Nhi ngại ngùng dùng tay che đi nơi bầu bĩnh bị hắn xoa bóp từ nãy đến giờ và cấm địa của thiếu nữ, nhưng Lục Nghiên Dương rất dứt khoát và nhanh chóng gỡ tay cô ra rồi ghì sang hai bên.

Cơ thể trần trụi bị hắn nhìn thấy toàn bộ không bỏ sót bất cứ nơi nào. Cô xoay đầu sang một bên, xấu hổ không nói nên lời, hành động đó càng làm cho con thú dữ bên trong hắn như muốn xổng ra.

Lục Nghiên Dương thuận tiện cúi đầu gặm lên chiếc cổ trắng của vợ mình.

Hôm nay hắn bị cái gì vậy? Cứ gặm cắn cô.

“ Ưm~”.

Kiều Uyển Nhi không tránh khỏi cảm giác nhộn nhạo mà rên rỉ thành tiếng.

Hắn phả hơi thở nóng rực lên cổ của cô, bàn tay sượt qua đùi rồi nâng lên vòng nó vào hông mình, ngón tay dài ở nơi mềm yếu nhất không kiên kỵ động chạm trêu đùa.

Từng ngón chân của cô co quắp, hơi thở cũng bắt đầu nặng nề hơn, nỉ non giọng nói:

“ Khoan … chỗ đó … á~”.

Còn chưa nói xong thì một ngón tay đã đi vào, Kiều Uyển Nhi rướm người, ngón tay hắn càng đi sâu vào bên trong rồi liên tục khuấy đảo.

Căn phòng chỉ có hai con ngừoi đang quấn láy nhau trên chiếc giường, giọng nói kiều mị yếu ớt của cô gái văng vẳng cùng với âm thanh thô bỉ mà người đàn ông tạo ra khi cho tay vào khiến cho cô xấu hổ suýt khóc.

Dù đã làm không ít lần, nhưng lần này là ngượng ngùng nhất.

Không chỉ vì hắn đã bắt được con mèo dám bỏ trốn là cô, còn vì hắn dùng những phương pháp trước nay chưa bao giờ sử dụng mà tra tấn cô.

Cái kiểu tra tấn này thật khiến cho người ta phát điên mà.

Bên trong nhộn nhạo, Kiều Uyển Nhi không thể chịu nỗi, cô muốn dẩy hắn ra.

Bây giờ ngay cả thở cô cũng sắp không thể thở nỗi nữa rồi, cô cần dưỡng khí.

Nhưng mỗi lần cô đặt tay lên bờ vai rộng kia muốn dùng lực đẩy hắn thì cái tên khốn này lại dùng thân hình đồ sộ như ngọn núi kia áp sát khiến cho cô có muốn cũng không thể làm gì được.

Sau khi cảm thấy nơi nào đó đã đủ trơn tru, hắn mới rủ ngón tay ra rồi đặt phần phân thân đã sớm cứng rắn kia vào thế chỗ.

Chỉ với một ngón tay, Kiều Uyển Nhi đã sắp kiệt sức chứ đừng nói đến con hải sâm to lớn mà hắn sắp cho vào.

Cô yếu ớt lên tiếng:

“ Khoan … tôi …”.

“ Không được, hôm nay em đừng mong tôi tha cho”.

Hắn nắm lấy phần gốc và chuẩn bị ấn cái phần đang rỉ nước vào cô, giọng nói vẫn rất dứt khoát không khoan nhượng:

“ Đây là trừng phạt vì em dám tự ý bỏ đi”.

Nói xong, một đường thẳng hông thúc vào. Cô gái nằm trên giường ngoài chấp nhận số phận ra thì chẳng còn con đường nào để đi cả.
Nhấn Mở Bình Luận