Thôi Tử Niệm giận run người khi nghe thấy hắn dửng dưng như không có gì mà nói thế, còn Lục Nghiên Dương thì vẫn xem như không có chuyện gì to tác.
Vốn dĩ bà là người dùng kế ly gián khiến vợ hắn bỏ đi, hắn còn không nóng giận thì bà làm vậy để cho ai xem?
“ Con dám nói với mẹ như thế sao? nói đi, tại sao lại đón cô ta về nhà?!”.1
“ Cô ấy là vợ con” - Hắn thậm chí còn không cần suy nghĩ mà nói thẳng.
“ Đơn ly hôn cũng đã ký rồi, mau đuổi cô ta ra khỏi nhà ngay”.
“ Đừng can thiệp vào chuyện nhà con nữa” - Lục Nghiên Dương lên tiếng, có gì đó đau đáu ớ ngay lồng ngực khiến cho hắn rất khó chịu.
Thôi Tử Niệm lao đến.
Bốp!!!1
Một tiếng rõ to vang vọng trong căn phòng, không chứng kiến rõ ràng chuyện đang xảy ra nhưng khi thấy một bên má đỏ chót của hắn thì ai ai cũng đều hiểu rõ sự tình.
Đúng lúc đó, Kiều Uyển Nhi đang mở cửa phòng định bước vào bên trong.
Chứng kiến cảnh tượng trước mắt, cô đơ ra như bức tượng, nhất thời cũng không biết nên nói gì.
Gương mặt Lục Nghiên Dương không hề có chút dao động, con ngươi đen láy lạnh tanh chẳng hề có một chút tức giận hay chua xót.
Hắn cứ như một cỗ máy không có tình cảm, cũng không biết đau đớn. Sẵn sàng hứng trọn những cú đánh mắng trút giận.
Một cái tát dường như chưa làm cho Thôi Tử Niệm thấy thoả mãn, bà ta chỉ thẳng vào gương mặt thờ ơ của hắn rồi nói:
“ Con vì một đứa con gái mà ngay đến mẹ cũng dám trái lời?”.
Lục Nghiên Dương không để tâm, chỉ chậm rãi đưa mu bàn tay lên lau nhẹ phần má bị đánh bỏng rát.
Hắn thờ ơ chẳng mấy mặn mà khiến cho Thôi Tử Niệm tức giận, xoay ngang xoay dọc một lúc thì nhìn thấy Kiều Uyển Nhi đang ngây ra trước cửa và vẫn chưa nắm bắt được tình hình, bà thét to:
“ Cô còn dám về đây?”.
Đang định xông đến thì hắn đã lao nhanh đến trước mặt cô che chắn.
“ Tránh ra!” - Thôi Tử Niệm gào lên.
Hắn vẫn trơ ra, bao nhiêu quan tâm lo lắng đều dồn hết vào người phía sau. Thậm chí còn cảm thấy chỉ chắn ngang thôi thì chưa đủ, còn đưa tay ra che phòng hờ trường hợp Thôi Tử Niệm lao đến.
Với sức của bà ta thì sao có thể đọ lại với con gấu đen này?
Ngay cả Kiều Uyển Nhi còn cảm thấy cuộc chiến này đúng là không cân sức.
Nghĩ đến đây cô khẽ lắc đầu, nội tâm bắt đầu chống đối dữ dội.
Kiều Uyển Nhi, bớt bớt lại đi. Mẹ con người ta đang cãi nhau, mày ít nhiều cũng không nên đứng hóng kịch.1
Thấy hắn bảo vệ cô, Thôi tử Niệm càng không vừa mắt, bà ta quát:
” Mẹ là mẹ của con, đừng có vì một ngừoi ngoài mà chống đối!!!”.1
Nói đến đâu, sắc mặt hắn thâm trầm.
Cánh tay đang che chắn trước cô có chút hạ xuống, giờ đây hắn mới chậm rãi lên tiếng:
“ Từ cái ngày bà bỏ đi với người đó thì tôi đã không còn mẹ nữa rồi”.
“ Con …”.1
“ Vẫn chăm lo cho bà là vì trước khi mất chính cha đã căn dặn. Tôi không muốn làm trái lời ông ấy … nhưng không nghĩ bà lại gây khó dễ cho vợ mình”.
Cử chỉ và biểu cảm của hắn vẫn giống như bình thường, nhưng Kiều Uyển Nhi cảm nhận được sự khác thường trong lời nói của hắn.
Suốt bao nhiêu năm nay có lẽ hắn khổ tâm nhiều lắm. Tính tình lại ít nói, không muốn biểu lộ cảm xúc càng khiến cho những suy nghĩ càng thêm phần phức tạp.
Lục Nghiên Dương không còn là đứa trẻ, từ lâu hắn đã không còn đau thương vì bị mẹ bỏ rơi. Nhưng không có nghĩa là hắn muốn bị bỏ rơi thêm lần nữa.
“ Bà đã bỏ rơi tôi một lần … giờ đây còn muốn xúi giục cô ấy bỏ tôi sao?”.
Hắn nhìn về phía cô gái sau lưng. Chỉ một cái quét mắt nhưng lại khiến cho cô giật thót.
Bộ dạng của Thôi Tử Niệm vẫn rất hung hăng, nhưng lại chẳng thể phản bác gì.
Lục Nghiên Dương nắm tay kéo cô ra ngoài, trước khi đóng cửa không quên nói một câu cuối cùng với người đã sinh ra mình:
“ Từ nay chúng ta đừng bao giờ gặp lại nhau nữa, mẹ”.1
Thôi Tử Niệm đứng đó, ngây ra. Nhìn cánh cửa dần khép lại, chợt bà nhớ đến hình ảnh trong quá khứ.
Lúc đó, hắn đã bấu víu lấy và tha thiết mong bà đừng rời đi. Nhưng Thôi Tử Niệm phớt lờ, bà còn nói ra một câu cay độc
/ Con hãy coi như người mẹ này đã chết/.1