Kiều Uyển Nhi quan sát sắc mặt của người đàn ông đối diện, thấy hắn biến sắc liền trấn an
" Đáng ra tôi nên hỏi sớm hơn, nhưng vì xảy ra nhiều việc nên quên mất. Còn anh... chắc cũng không để tâm đến những chuyện vặt vãnh này đâu" - Vậy nên mới không nói khi nào sẽ ly hôn, đợi cô mở lời sau đó mới dò xét sau
Đôi mắt cô kiên định nhìn người trước mắt, muốn nhìn thấy tâm tư trong đôi mắt nâu sâu thẳm kia. Dù là một chút thôi cũng được, chỉ cần hiểu ý thì cô sẽ dễ dàng tính đến bước tiếp theo
Lục Nghiên Dương lúc nãy thấy cô tiến đến sofa ngồi xuống, hắn biết cô gái này đang có chuyện cần nói. Dù sao cách cư xử của hắn khi nói cô chơi tệ cũng thật thô lỗ, đang định sửa chữa lỗi lầm thì nghe đến vấn đề ly hôn. Cơn tức giận và suy diễn cứ liên tục đan xen trong đầu
Hắn nhìn thấy cảnh tượng cô ký vào đơn ly hôn, sau đó cùng người khác tay trong tay vui vẻ cười đùa thì máu ghen nổi lên lấn át cả lý trí
Lục Nghiên Dương đập bàn đứng lên, chẳng nói chẳng rằng đi ra ngoài
Kiều Uyển Nhi bị doạ giật cả mình, cô còn tưởng hắn sẽ đánh mình nữa. Tự dưng không nói gì, hùng hổ biến mất
Người đàn ông này hỉ nộ vô thường, sau có thể ở bên nhau lâu dài đây?
Lục Nghiên Dương đứng bên ngoài cửa, tựa lưng vào tường. Một bàn tay nắm thành đấm, cố ném cơn giận. Tay còn lại đặt lên trán, môi mỏng hé mở kèm theo tiếng thở dài bất lực
Cũng may hắn giữ được chút bình tĩnh sau cùng, không quát tháo ầm lên
Lúc cô hỏi khi nào ly hôn, thật sự hắn chỉ muốn thét lên: không bao giờ, dù có chết cũng đừng mong tôi ly hôn
Lục Nghiên Dương thật sự bị chính mình chọc tức chết. Tại sao hắn lại hèn nhát đến mức này chứ?
Đứng trước mặt người mình yêu, nếu ngại nói ra câu tình cảm thì ít nhất cũng nên nói vài câu khiến cô an lòng
Hắn đi về thư phòng, nhìn bản thân trong gương liền tức giận, nhỏ giọng lẩm nhẩm
- Ngoài gương mặt cau có thì mày còn biết làm gì nữa...
... đồ thảm hại này
Kiều Uyển Nhi không nhận được đáp án, chỉ có thể tự mình suy nghĩ ra lý do hợp lý
Có lẽ lúc này chưa thích hợp, dù sao cũng vừa mới kết hôn, bàn bạc về vấn đề này có hơi gấp gáp. Lỡ có người biết được rồi truyền ra bên ngoài thì ai cũng đều biết giữa bọn họ là hôn nhân hợp đồng. Hắn là người xem trọng thể diện biết bao nhiêu, nếu lộ ra thì sẽ có chuyện lớn
Kiều Uyển Nhi lắc đầu một cái, vỗ vỗ lên má
Không suy nghĩ nhiều nữa, cứ diễn cho tròn vai một cô vợ đanh đá chua ngoa. Vài tháng thôi, họ sẽ ly hôn vì tính tình cô quá tệ hại, vợ chồng không thể hoà hợp được. Mọi trách nhiệm sẽ do cô gánh, thể diện hắn vẫn có
Kết thúc êm đẹp rồi
...
Nhưng trước đó, phải có chỗ đứng trong xã hội, khi ly hôn mới không bị hắc hủi
***
Đêm đó, Kiều Uyển Nhi nằm trên giường lăn qua lộn lại. Xảy ra quá nhiều việc nên bây giờ cô vẫn còn đang rất sốc. Cơ thể mệt mỏi muốn ngủ nhưng chẳng tài nào vào giấc, đầu thực sự rất đau
Cha mẹ không còn, trong lòng cô chẳng thể nào thoải mái như cô nghĩ. Vốn dĩ cô đã lo liệu khi có công việc ổn định sẽ tìm cách ly hôn, thoát khỏi cuộc sống bị cha mẹ quản thúc không thể thở nỗi. Nhưng tai nạn kia, tuy cho cô được tự do mà cô mong muốn, lại cướp đi đấng sinh thành của cô
Kiều Uyển Nhi biết sẽ chẳng bao giờ có thể gặp lại được họ nữa
Cô thường thầm oán trách cha mẹ chuyện gì cũng muốn cám cản, ngay cả hạnh phúc của cô cũng chẳng màn. Hôn sự quan trọng của đời người lại xem như cuộc mua bán, nói cô không biết thức thời, chỉ có gả cho gia đình giàu có thì cuộc sống sau này mới có thể sung sướng
Dù không có được trái tim của chồng, thì vẫn có tài sản, không lo lắng về vấn đề vật chất
Haha, hoàn cảnh của cô lúc cha mẹ vừa mới mất chợt giúp cô tỉnh ngộ. Trong lúc bị dồn vào đường cùng, những điều mà mẹ nói lại đúng đắn đến nhường nào
Hiện thực tàn khốc như thế sao?