Kiều Uyển Nhi cũng không thèm so đo tính toán với những loại người này, chỉ là cảm thấy bản thân càng nhân nhượng thì đối phương càng lấn tới. Cô cũng đâu phải cục bột mặc cho người ta muốn nhào nặng thế nào cũng được?
Thôi Tử Niệm vốn đã không thích cô, nay lại càng thêm khó ưa, bà nhanh chóng thể hiện uy quyền
" Tuy đã kết hôn, nhưng không phải cô muốn làm gì cũng được đâu. Nếu không phải Nghiên Dương đồng ý kết hôn thì giờ đây cô có lẽ đã chết ở cái xó xỉnh nào đó rồi, đừng có mà lên mặt..."
" Chuyện gì vậy?"
Âm thanh từ cửa chính phá ra, mang theo vài phần không vui. Lục Nghiên Dương không biết từ khi nào đã đứng ở đó, nét mặt đanh lại, tâm mi nhíu chặt. Dường như đang muốn cảnh cáo người có mặt ở đó nếu biết điều thì hãy giải thích rõ ràng cho hắn tại sao lại dám làm loạn ở đây nếu còn biết quý trọng cái đầu trên cổ
Hướng Du cùng với Lâm Lan bị doạ sợ chỉ biết đứng ở một góc cúi đầu. Thôi Tử Niệm bất giác thở dài
Vốn đã chọn thơi điểm con trai ra khỏi nhà mà đến đây gây khó dễ, ai ngờ nó lại về đúng lúc này
Vốn dĩ bà biết rằng sẽ có người làm báo cáo, nhưng lại không ngơ Lục Nghiên Dương sẽ vì cái chuyện cỏn con này mà từ công ty chạy về. Xem ra Kiều Uyển Nhi trong lòng con trai bà chiếm một vị trí nhất định
Cô vẫn đứng yên, không mách lẻo, không bác nháo cũng chẳng thèm tức giận. Vì suy nghĩ rằng giữa mẹ và người chỉ kết hôn hợp đồng thì hắn sẽ thiên vị mẹ mình mà thôi
Đôi mắt đen láy không chút dao động, nốt ruồi khoé mắt lại khiến cho gương mặt cô có chút bi thương. Kiều Uyển Nhi chậm rãi xoay mặt sang một bên, nhìn về hướng vườn hoa hệt như cô chỉ là tình cờ có mặt ở đây, chuyện này với cô chẳng có chút can dự gì
Không gian yên lặng, người phá vỡ cái không khí ngộp thở này chính là mẹ hắn, Thôi Tử Niệm ngại ngùng lên tiếng
" Sao con lại trở về đây?"
Lục Nghiên Dương chăm chú nhìn cô gái chẳng mấy quan tâm cảnh tượng rắc rối này, lúc sau mới lên tiếng
" Lên phòng đi"
Giọng hắn ồm ồm, vốn dĩ muốn nhẹ nhàng nói với cô, nhưng chẳng hiểu sao trong lời nói cứ như đe doạ
Kiều Uyển Nhi vốn muốn rời khỏi từ lâu, chỉ đợi mãi câu nói này, thong thả rời đi
Qua chuyện này, cô càng thêm khẳng định phải tìm một công việc ổn định, không thể ở mãi nơi này được
Người đã đi mất nhưng hắn vẫn không có ý gì muốn hỏi chuyện, Lương Đông hiểu ý liền lên tiếng
" Hướng tiểu thư, Lâm tiểu thư, không còn sớm nữa nên tôi sẽ tiễn hai vị ra cổng ạ"
Họ nghe nói xong liền nhanh chóng đi mất, quên cả việc phải châm thêm dầu vào lửa và lấy lòng hắn
Thôi Tử Niệm thở dài, bà vốn đã không đồng ý hôn sự này, nay lại càng thêm khó chịu
" Chắc con cũng thấy cô ta phách lối thế nào. Gia đình đã phá sản rồi mà cứ nghĩ bản thân cao quý, tưởng mình vẫn còn là đại tiểu thư hay sao?"
" Cô ấy là vợ con" - Hắn chỉ vỏn vẹn nói đúng những từ nên nói. Giọng nói vẫn lạnh lùng nhưng lại mang theo chút cưng chiều vô độ
Ý của hắn rất rõ ràng, Kiều Uyển Nhi chính là vợ hắn, cô ấy muốn làm gì thì làm. Gia đình phá sản, bản thân không còn là đại tiểu thư, nhưng chỉ cần cô ấy muốn hắn đều đáp đứng. Dù ngang ngược cỡ nào hắn cũng sẽ vì cô mà làm
" Vợ con thì có thể nói năng hỗn láo với mẹ hay sao?" - Thôi Tử Niệm nhíu mày
Lục Nghiên Dương không nói gì, chỉ yên lặng đứng đó mà nhìn. Nhìn thấy con trai bênh vực người khác như vậy, bà cười châm chọc
" Được, con tốt nhất nên quản cô ta thật tốt. Đừng khiến nhà họ Lục phải mất mặt" - Thôi Tử Niệm nói xong liền rời đi, còn không ngừng càu nhàu
" Tôi đã tạo nên nghiệp gì mà lại phải chịu cảnh này chứ? Thật là tức chết"
Bộ dạng hậm hực của Thôi Tử Niệm đã lọt vào mắt của Kiều Uyển Nhi đang ngồi ngay khung cửa sổ trên tầng 2. Nhìn thấy 'mẹ chồng' đi khỏi, cô đặt tay lên bệ cửa sổ, gõ gõ vài cái, dường như đang tính toán điều gì đó. Lát sau liền đi xuống lầu, muốn tìm Lục Nghiên Dương giải quyết cho xong vấn đề