Lục thiếu sau khi dùng xong thức ăn mà vợ mình ‘ dụng tâm’ làm cho, đâu thể nào để cho cô một chức vụ không xứng? Hắn vẫn còn muốn suy nghĩ thêm
Thật tình hắn vẫn cảm thấy ngoài chức vụ vợ của tổng giám đốc thì chẳng còn gì xứng đáng với cô. Nhưng đi làm là mong muốn của cô nên hắn phải dốc hết lòng mà đáp ứng
Lục thiếu lúc đó vẫn không biết bản thân mình đã làm một chuyện khiến cho Kiều Uyển Nhi ghi hận trong lòng. Cô đứng đó, nắm đấm tay, nhìn ngó xung quanh rồi liên tục cười khẩy và thở dài
Nếu không phải đang trong tình trạng ăn nhờ ở đậu và không còn gì trong tay thì cô đã sớm đánh hắn một trận rồi chuồng khỏi nơi này
Cái tên khốn keo kiệt này, chỉ là tuỳ ý tìm một chức vụ có khó gì đâu mà phải làm ra cái bộ dạng này chứ?
Thù này tôi ghi, sau này có cơ hội thì tôi sẽ bắt anh phải nếm trả. Cứ đợi mà xem, tên họ Lục kia!!!
Từ sau khi kết hôn, cô và hắn mỗi người ngủ một phòng. Kiều Uyển Nhi tất nhiên là nghĩ hắn không có tình cảm với cô, cuộc hôn nhân này chẳng qua chỉ vì hắn đang muốn giữ lại thể diện, không muốn bản thân bị mang tiếng xấu mà thôi
Cô thực chất không hiểu và cũng không thể hiệu được dụng tâm của người đàn ông này
Nhưng cô nào biết, chẳng qua hắn chỉ muốn trân trọng cô. Không muốn cư xử thô lỗ làm cho Kiều Uyển Nhi phải sợ hãi
Cô từ trong phòng tắm bước ra, trên người chỉ quấn mỗi chiếc khăn. Đôi chân thon chậm chậm tiến về phía giường rồi ngồi xuống. Kỳ thực nếu như dùng thử ăn không được thì chỉ còn một cách thôi
Kiều Uyển Nhi xoắn ngón tay vào với nhau, đôi mắt tuy nhìn về phía trước nhưng trong đầu chỉ toàn là tâm sự
Haizzzz….
Đây là lần thứ N cô thở dài rồi, nhưng vẫn phải cố gắng hạ quyết tâm đánh liều một phen. Vì giờ này cũng đã rất khuya, nếu còn do dự không quyết thì hắn sẽ ngủ mất. Kiều Uyển Nhi chậm rãi đứng lên, cô vỗ vỗ vào má mình để trấn tĩnh và để có thêm can đảm
“ Không sao đâu, đừng lo”
************
Đêm khuya, cánh cửa sổ lớn mở ra, từng cơn gió mát nhẹ nhàng len lỏi qua tấm rèm màu xám đậm thổi vao phòng. Người đàn ông ngồi trên giường vẫn đang bận bịu gõ từng chữ trên chiếc máy tính
Hắn mặc áo choàng tắm, chăm chú nhìn vào chiếc laptop
Căn phòng tối đen như mực, chỉ có cái đèn ngủ trên tủ là được mở. Lục Nghiên Dương chỉ có thể làm việc ở những nơi thiếu ánh sáng thế này, nếu như quá chói hắn không thể tập trung được
Màn hình máy tính toả ra một luồng xung điện khiến cho bất cứ ai nếu nhìn vào quá lâu và còn ở trong không gian thiếu ánh sáng sẽ cảm thấy mắt cực kỳ nhức mỏi
Lục Nghiên Dương cũng không ngoại lệ, hắn chỉ làm được một lúc thì liền đưa tay lên giữa chân mày đang nhíu lại xoa xoa vài cái. Màn đêm vắng vẻ, có thể nghe thấy rõ tiếng thở dài mệt mỏi của hắn
Lục thiếu gập máy tính lại rồi đặt lên tủ, hắn phải nhanh chóng giải quyết công việc cho ngày mai thì mới có thời gian mà suy nghĩ đến việc mà vợ mình nhờ cậy
Cửa phòng chợt hé mở, người đã quen ở trong không gian tối khi nhìn thấy được một chút tia sáng cũng vô cùng nhạy cảm. Hắn nhíu mày rồi lên tiếng hỏi
“ Ai?”
“ ………”
Đối phương không đáp lời, vẻ bực dọc trong lòng hắn liền dâng lên. Lục Nghiên Dương là kẻ không thích nơi đông người, hắn cực kỳ ghét những người làm quá phận, không được sự đồng ý của hắn mà dám xông vào, hắn thật muốn xem thử kẻ to gan không muốn sống đó là ai
Người đàn ông đưa tay cầm lấy cái bình hoa trên tủ, dự định sẽ ném thẳng vào bóng dáng bé nhỏ kia
Nhìn dáng người thì chắc chắn là nữ, là kẻ nào dám làm bừa. Hắn là người đã có gia đình, dù không có đi chăng nữa thì cũng không tới lượt những kẻ có tâm cơ
“ Câm rồi sao?” - hắn lại hỏi tiếp
“ ……”
Vẫn nhận được câu im lặng của đối phương, Lục tổng giơ cái bình đang cầm trong tay rồi lớn giọng đe doạ
“ Là ai?”
“ …….” - Yên lặng hồi lâu - “ Là … tôi”
Lúc này đối phương mới lên tiếng trả lời
Nghe thấy âm thanh quen thuộc, đáy mắt chứa đầy sát khí của hắn mới lặng xuống, bình hoa trong tay cũng đặt về chỗ cũ
Không gian lại chìm vào im lặng