Nếu như là mẹ hắn thì còn lâu hắn mới để cô một mình, vì đây là bà nội nên Lục Nghiên Dương khá thoải mái
Người con gái mà hắn thích, chắc chắn bà nội cũng sẽ thích mà thôi
Khi nhìn thấy nét mặt cô có tâm sự, hắn chợt nghĩ có phải bản thân đã quá tự tin rồi hay không. Nếu thực sự bà nội hắn thích cô thì cô không thể nào trưng ra gương mặt này được
“ Nội …” - Hắn tiến lên, gương mặt có chút căng thẳng
Kiều Uyển Nhi hơi cúi đầu xuống, hàng mi cong vút có chút run lên. Tào Cẩm Hoa nhìn cô trong giây lát rồi lại nhìn về phía hắn, giọng nói của bà vẫn hoà nhã
“ Nghiên Dương, vợ con là cô gái tốt, hai con dù có chuyện gì cũng phải nói cho rõ ràng, đừng để trong lòng, có biết không?”
Kiều Uyển Nhi ngẩn đầu, trong lòng có chút áy náy. Vốn dĩ còn nghĩ rằng bà có ý muốn làm khó, tìm gặp riêng cô để dễ bề đe doạ
“ Sau này thường xuyên đến chơi” - Tào Cẩm Hoa mỉm cười, gương mặt bà càng thêm phúc hậu. Bầu không khí ngượng ngùng tan biến đi lúc nào chẳng hay, chỉ có hoà hợp và thoải mái
Nói với nhau được vài câu thì họ cùng nhau trở về nhà. Ngồi ở trên xe, Uyển Nhi từ đầu đến cuối đều nhìn ra ngoài cửa sổ ngắm phong cảnh và dòng người trên đường
Chà, từ khi đăng ký kết hôn cô ở mãi trong nhà chẳng đi đâu, nơi này có thêm vài hàng quán từ bao giờ vậy
Nếu còn không mau chóng đi ra ngoài làm việc thì cô sẽ trở thành người tối cổ mất
Hơn nữa, đối với cô mà nói thì có một công việc ổn định trợ giúp cho tương lai tuy quan trọng, nhưng việc dùng nó để che lấp và quên đi phần nào nỗi đau mất đi người thân trong gia đình cũng quan trọng không kém
Người đã mất không thể sống lại được, người còn trên dương thế vẫn phải tiếp tục tiến về phía trước thôi
Sau khi về đến nhà, Lục Nghiên Dương không có dấu hiệu sẽ đi ra ngoài. Kiều Uyển Nhi tò mò nhìn hắn đang làm việc ở phòng khách, khẽ hỏi
“ Hôm nay anh không đến công ty à?”
“ ………” - Lục thiếu có chút ngạc nhiên, hắn không nghĩ đến cô sẽ chủ động bắt chuyện
Nhưng Kiều Uyển Nhi mới chính là người bất ngờ, cô không nghĩ rằng bản thân mình sẽ nói với hắn
Bình thường ở công ty, Alex không ngừng nói với hắn phải nói chuyện với cô nhiều hơn để tăng thêm mức độ thân thiết, đừng lo lắng bản thân lỡ miệng nói ra những câu khó nghe. Nếu cứ tiếp tục tiếp diễn mối quan hệ như hiện tại thì việc họ trở thành người dưng chỉ là việc sớm muộn
Khi làm việc, Lục Nghiên Dương đem kính, gương mặt hắn bẩm sinh lạnh lùng, đeo kính vào có cảm giác lôi cuốn. Chính Kiều Uyển Nhi cũng bị cái khí chất này làm cho không tự chủ được mà mở miệng hỏi ra câu này
Bàn tay hắn đang đặt trên bàn phím laptop, giơ lên. Ngón tay thon dài nắm lấy gọng kính gỡ xuống, nó lướt nhẹ qua từng sợi tóc có màu nâu và mềm mại của hắn. Đôi mắt cùng với màu tóc hiện ra, mang chút lạnh lùng khó gần nhưng lại khiến cho mọi người có mặt nhìn không rời mắt. Kiều Uyển Nhi tất nhiên không ngoại lệ
Đôi mắt đó bá đạo, dù không có ý xem thường những ai nhìn vào nó, nhưng vẫn chứa đầy sự kiêu ngạo
Lục Nghiên Dương đặt cái kính lên bàn, nhìn nó yên vị ở đó trong giây lát rồi xoay sang nhìn cô. Kiều Uyển Nhi căng thẳng đến mức lông tơ trên người cũng dựng đứng cả lên
Lúc thi đại học cũng chưa từng khẩn trương như bây giờ, cô nuốt một ngụm nước bọt, sợ hắn sẽ nói lời khó nghe với mình
Lục Nghiên Dương tất nhiên sẽ không để sai lầm trong quá khứ tiếp diễn, làm cho hình ảnh bản thân trở nên xấu đi trong mắt người con gái mình yêu. Hắn tự trấn an
Thoải mái, tự nhiên như lúc bàn công việc trăm tỷ với đối tác thôi. Chẳng có gì khó cả, việc khiến cho vợ vui lòng rất dễ dàng. Chỉ cần tự tin trả lời là được1
Lục tổng nhớ đến lời mà bạn thân từng nói, đầu tiên là nở nụ cười, sau đó là trả lời là được
Và, hắn đã làm đúng theo những gì Hạ Đông Quân chỉ dẫn. Gương mặt của những người có mặt khi đó cũng ngạc nhiên vì không tin vào mắt mình
Đôi môi Kiều Uyển Nhi hé mở, ánh mắt lặng như mặt hồ yên ả khi nghe thấy câu trả lời từ phía chồng mình
“ Nhìn không thấy hay sao còn hỏi”1
“ ……….”