Phải đối diện với những áp lực một mình nên đã cô đã nghĩ rằng việc này là điều hiển nhiên. Chẳng ai đứng về phía mình cũng là điều có thể hiểu. Nhưng người đàn ông đang che chắn trước mắt lại khiến cho lòng cô nảy sinh cảm giác an tâm lạ thường
Dường như dù thế giới này có sụp xuống thì hắn cũng sẽ gánh thay cô vậy
Khoé mắt đột nhiên có chút cay, hệt như bị ai đó trát ớt bột vào vậy, trái tim thì âm ỉ
Thôi Tử Niềm nhìn hắn đang đứng trước mặt mình, bà không tin vào những gì mắt nhìn thấy, có chút thất thần rồi lại nói
“ Nghiên Dương, ý con là gì đây, muốn chống đối với mẹ?”
Bà chỉ thẳng tay về phía cô gái đang dứng phía sau lưng hắn rồi nói tiếp
“ Vì một người ngoài mà con đối với mẹ ruột của mình như thế sao?”
Lục Nghiên Dương mặt không biến sắc, như thể hắn không hề biết áy náy
“ Người là con sa thải. Không làm tròn chức trách còn vượt quá phép tắc thì giữ lại bên cạnh làm gì”
“ Con … được, xem như ta đã nuôi dạy ra đứa con rất tốt. Kết hôn xong liền trở thành một người chồng có trách nhiệm rồi”
Bà đưa ánh mắt có chút căm hờn về phía Kiều Uyển Nhi, nhưng chẳng gây thêm chuyện gì nữa mà rời đi
Bữa cơm hôm đó cũng chẳng hề ngon nữa, hắn cư xử hệt như chẳng có chuyện gì. Chỉ có cô là áy náy không thôi
Tuy không phải cô gây sự, nhưng nhìn sắc mặt mẹ chồng cũng đủ biết bà tức tối ra sao. Nguyên nhân chính gây ra sự lộn xộn này cũng có phần của cô mà
Tuy cái người bị đuổi kia không biết điều, nhưng mục đích là gây sự với cô. Bây giờ không làm được gì còn bẽ mặt
Nếu là bà ấy thì cô cũng chẳng vui đâu
Phiền thật …
Nhận thấy hắn chưa đi mà vẫn đứng đó nhìn cô, Kiều Uyển Nhi có chút không thoải mái
Nên làm giif bây giờ?
Nói với hắn không nên vì cô mà trở mặt với mẹ mình … Hmm, nghe có vẻ giống trà xanh quá đi
Cảm ơn vì đã ra mặt để cô không khó xử … cũng chẳng khác vế trước là bao. Còn cảm thấy lời nói này có chút gây mất đoàn kết
Im lặng vậy
Cô thở dài, tầm mắt có chút đảo qua nhìn đám người lúc nãy còn đang hóng kịch hay đứng cùng nhau ở một góc. Thật lòng chỉ muốn đuổi hết tất cả để thảnh thơi
Nhưng mới chỉ có một cô Tiểu Di thôi mà 'mẹ chồng' đã đến chất vấn thế kia...
Sa thải tất cả không khéo bà ấy đưa cô lên báo mất
Kiều Uyển Nhi ảo não gãy đầu rồi bạo dạng lên tiếng
“ Tôi có thể mượn phòng game được không?”
“ Ừ” - hắn đáp lời một cách không thể nào ngắn hơn rồi xoay người rời đi
Cái tên này … ngôn ngữ của anh ta có vấn đề gì à?
Thôi bỏ đi, mỗi người một tính cách. Không thích nói nhiều cũng là chuyện không hề hiếm gặp
Ít ra cũng không khủng bố như cô tưởng. Cứ nghĩ khi vào nhà họ Lục làm đâu sẽ bị ép buột sống như kẻ vô hình
Không ít những người gả vào hào môn bị chồng hành hạ thừa sống thiếu chết. Hắn chỉ là kiệm lời thôi thì có là gì đâu?
Đó là những gì Kiều tiểu thư nghĩ, cho đến tuần sau đến công ty làm việc
Từ hôm nóng bỏng đó đến lúc cô đi làm, hắn chưa hề bước đến phòng ngủ dù là một lần. Lượng công việc khổng lồ kia đã không biết bao nhiêu lần níu chân tổng giám đốc khiến hắn không thể ôm vợ mình vào lòng mỗi đêm. Cáu giận là điều không thể tránh khỏi
Vậy đối tượng để xả cơn tức đó là ai?
Đương nhiên không phải vợ hắn, chỉ có thể là Hạ Đông Quân mà thôi
Alex đang đau khổ trong chuyện tình cảm, lại còn bị cấp trên bóc lột sức lao động. Cả thể xác lẫn tinh thần đều bị rút cạn
Hôm nay Kiều Uyển Nhi ngày đầu đi làm, việc hướng dẫn cô hắn đẩy tất cả lên đầu Alex
Anh nhìn cô, trên gương mặt hốc hác đã mấy đêm không ngủ ngon cố duy trì nụ cười rạng rỡ
“ Hi”
“ Sao trông èo uột vậy, ách …” - Kiều Uyển Nhi nhanh miệng, đến khi mỗi chữ được tuông ra thì che miệng không kịp
Alex cũng không trách móc gì, ngược lại còn có chút cảm động
“ Cô là người duy nhất hỏi han tôi đó, em dâu à”
“ Không …” - tôi chỉ là lỡ miệng thôi
Nhìn ánh mắt của Hạ Đông Quân sáng lấp lánh, vì không nở dập tắt niềm vui ảo tưởng đó của anh nên cô im lặng