Ánh mắt cô lạnh tanh liếc nhìn hàng dài những cái tên hiện lên. Đều là họ hàng thân thiết và bạn bè, những người lúc cô gặp khó khăn đã chủ động cắt đứt
Rõ ràng đã nhắn tin bảo cô đừng liên lạc, bây giờ khi thấy Lục Nghiên Dương không những không trở mặt mà còn rước cô vào nhà nên liền muốn hàn gắn lại mối quan hệ?
Xem cô là chó hay mèo?
Thích thì gọi đến, không cần đuổi đi sao?
Muốn cắt đứt là các người, muốn làm lành cũng là các người
Thực sự cô chỉ muốn cho bọn họ vào danh sách đen, nhưng việc này không có ích lợi, vụng về sẽ bị hắc nước bẩn
Họ sẽ nói cô vô ơn, sau khi giàu có liền phủi sạch quan hệ. Vì tiền và lợi ích chắc chắn sẽ làm ra những việc như thế này thôi
Việc này cũng không khó, giải quyết xong mớ hỗn độn này có khi danh tiếng của cô sẽ được nâng cao
Kiều Uyển Nhi cười cười, mặc kệ bọn chó mèo đó đang diễn kịch, dùng tin nhắn giả tạo tấn công chiếc điện thoại đáng thương của mình
Tan làm, cô đứng lên đeo túi xách chuẩn bị về nhà thì cổ tay bất giác bị giữ lại. Kiều Uyển Nhi xoay đầu nhìn theo liền thấy một bàn tay to lớn đang nắm lấy, cô ngẩng đầu lên, gương mặt có phần lạnh lùng của Lục Nghiên Dương nhanh chóng xuất hiện
Cô nhìn chăm chăm như đang muốn hỏi
- Anh đang làm cái gì vậy?
hắn không nói gì, kéo cô đi ra ngoài
'' Này...'' - Kiều Uyển Nhi lúng túng nói nhỏ
Nơi làm việc đông người, bọn họ lại quá nổi bật nên rất nhanh liền thu hút sự chú ý
Rất nhanh hắn đã nhét cô vào ghế phụ rồi chạy đi mất. Trên đường đi, cô chăm chú nhìn cái người dở dở hâm hâm này, trong lòng có chút khó chịu
Tự dưng không nói câu nào hùng hổ xông đến kéo cô đi, con đường này lại không phải là đường về nhà nữa chứ. Rốt cuộc muốn đi đâu?
Chiếc xe dừng lại ở một khách sạn lớn, hắn đổ xe ở trước sãnh rồi bước xuống trước mở cửa giúp cô. Kiều Uyển Nhi đi ra ngoài. Nhìn người bảo vệ gàn đó tiến đến, hắn ném chìa khoá cho đối phương rồi thong thả đi vào cửa lớn khách sạn
Cô đứng yên, ánh mắt nhìn theo
Lục Nghiên Dương đi vài bước, xoay người nhìn cô, cho đến khi Kiều Uyển Nhi chịu đi theo phía sau hắn mới tiếp tục đi vào
Lục thiếu đặt một phòng V.I.P, nội thất không có gì bàn cãi
Kiều Uyển Nhi bước vào, trong đầu loé lên suy nghĩ
Chẳng lẽ hắn chán làm việc đó ở nhà nên kéo cô đến khách sạn để làm?
Những cặp đôi yêu nhau rất hay như thế, nhưng cô với hắn có thuộc dạng đó đâu?
Lần này không làm, có chết cũng không chấp nhận đâu
Lần đầu là do giao dịch, lần thứ hai … chỉ là tai nạn, hắn đột nhiên nhảy vào phòng nên cô không kịp phản ứng mới bị hắn nuốt trọn
Nhưng mà lần này còn lâu mới đồng ý, công việc đã nhận được rồi, chẳng có lý do nào phải chiều lòng hắn cả. Nếu cứ thế dễ dàng chấp thuận thì chẳng phải cô sẽ bị thua thiệt sao?
Như vậy quá hời cho hắn rồi còn đâu
Hừ, không nói không rằng kéo người ta đến cái nơi này. Muốn được lợi?
Còn khuya, nằm mơ đi
Kiều Uyển Nhi khoanh tay trước ngực, ánh mắt nhìn chăm chăm ra ngoài cửa sổ
Tầng mây xanh tuyệt đẹp bên ngoài trái ngược hoàn toàn với tâm trạng của cô lúc này
Cô nghe thấy âm thanh của giày da đắc tiền gõ trên mặt sàn, tiếng cửa mở và xói nước
Tiếp theo đó là …
Tiếng gõ bàn phím máy tính
“???” - Kiều Uyển Nhi xoay người, gương mặt nghệch ra. Bao nhiêu tâm sự hiện rõ ràng chẳng chút che giấu
Làm trò gì vậy?
Người đàn ông ngồi trên giường, đặt laptop lên đùi rồi gõ nhiệt tình, cũng chẳng hề quan tâm cô đang đứng yên như trời trồng
Đột nhiên trong lòng của Kiều Uyển Nhi có chút tổn thương lòng tự trọng
Cô không đẹp hay sao? Cái mớ công văn khô khan kia có gì tốt mà cô lại bị bỏ mặt thế này?
Kiều Uyển Nhi giận hầm hầm nhưng cũng không nói gì, cô bực dọc đi đến ghế sofa ngồi xuống, cầm remote tivi đang định mở lên xem thì nghe thấy giọng nói trầm ổn của người đàn ông
“ Nước tắm đã chuẩn bị rồi, tắm đi”
Ánh nhìn của cô toát lên vẻ đầy khinh thường, thì ra chê cô hôi nên không dám động vào
Được lắm, tôi tắm xong nếu anh có hành động gì đó thì đừng trách sao bà đây ác độc