Nằm trên giường, Kiều Uyển Nhi nhớ lại những chuyện xảy ra gần đây. Hình như đa số đều là cùng hắn cãi nhau vì những chuyện vặt vãnh
Xem ra cô phải điều chỉnh tâm trạng của mình, không để cảm xúc chi phối
Khi đang dần chìm vào giấc ngủ, Kiều Uyển Nhi có cảm giác như ai đó đang chui vào chăn, từ phía sau ôm lấy mình
Thân nhiệt của người này nóng rực như cục than hồng trên bếp lửa, vòng tay rắn rỏi tưởng chừng sẽ làm cho cô khó chịu nhưng lại nhẹ nhàng, ôn nhu đến lạ
Cô muốn mở mắt ra xem thử là ai, nhưng mi mắt nặng nề, không khá bất ngờ khi cô ngủ lúc nào không hay
Nếu như cô cảm thấy ngượng ngùng vì sự ấu trĩ của bản thân thì người nào đó lại đang rất hối hận vì những gì đã làm. Mọi chuyện đáng lý không hề phức tạp, nhưng chỉ vì hắn không chịu nói rõ ràng mà khiến cho câu chuyện ngày càng đi xa
Đột nhiên nhớ đến lời của Hạ Đông Quan nói, Lục Nghiên Dương rùng mình
- Muốn mất vợ ư?
Không, hắn tuyệt đối không để chuyện này xảy ra đâu, khó khăn lắm mới đem được cô về nhà. Hắn phải cưng chiều khiến cô không có hắn thì không chịu được
Lục tổng dụi dụi đầu vào sau gáy của vợ mình, hít thở hương thơm toả ra từ cô. Bàn tay hắn đặt trên eo thon, dịu dàng ôm
Đuong nhiên hắn muốn đặt tay ở vị trí cao hơn, cảm nhận độ mềm mại vào đàn hồi
Cô đã ngủ say, dù có làm loạn thì cũng chẳng thể nào biết được, huống chi hắn là chồng hợp pháp, sờ vài cái thì có làm sao
Nhưng Lục Nghiên Dươg không hề động chạm bậy bạ. Hắn muốn trân trọng cô, dù có ham muốn đến thế nào đi nữa thì ý kiến của cô vẫn là sự ưu tiên hàng đầu
……….
Ấm áp quá, cơ thể được bao bọc bởi vật gì đó khiến cho cô cảm thấy rất dễ chịu
Là ai đang ôm lấy cô?
Trong giấc mơ, Kiều Uyển Nhi mở thấy cha mẹ. Không như thường ngày, họ rất dịu dàng. Còn ôm lấy cô và dỗ dành
Nước mắt không tự chủ được nhẹ nhàng lăn xuống đôi gò má trắng mịn, thấm vào chiếc gối và biến mất tăm, để lại trên đó một vệt nước
“ Ưm …mẹ …” - Kiều Uyển Nhi trong vô thức rên rỉ
Âm thanh lộ rõ sự đau khổ, hắn nằm phía sau không ngừng ôm nhẹ và vỗ về
Tiếng khóc nấc dần nhỏ lại, cô gái lần nữa thở đều rồi tiếp tục ngủ
Hẳn là đã mơ thấy ác mộng, dù cha mẹ có đối với em nhẫn tâm và có xem em là công cụ để tiến xa hơn thì em vẫn không thể nào căm hận được. Không vì việc gì khác, chỉ vì họ là người đã sinh ra và nuôi nấng em truỏng thành
Nhìn thấy cô đau khổ, hắn vô cùng khó chịu. Nếu có thể giúp cô gánh vác phần đau đớn đó thì tốt biết bao
Nhưng thực tế đã chứng minh rằng, chúng ta không thể giúp ai đó chịu đựng nỗi đau của họ. Hắn không làm được, vậy nên Lục Nghiên Dương càng quyết tâm phải đói với cô thực tốt
Điều mà cô muốn, hắn sẽ bằng mọi cách thực hiện được, dù có trả cái giá đắc cỡ nào đi chăng nữa
******
Sáng sớm hôm đó, vẫn là một ngày bình thường đối với cô. Cho đến khi xoay người nhìn thấy phía sau lưng mình đang có người nằm ở đó
Kiều Uyển Nhi giật mình, do quá kinh ngạc nên cô vô tình thúc thẳng cùi chỏ luôn vào mặt hắn
Lục Nghiên Dương còn đang chìm trong giấc ngủ, bên tai còn nghe rõ được có vật gì đó bay thẳng vào mặt, tiếp đó liền có cảm giác đau đớn. Hắn đưa tay lên, che đi chỗ đang đau
“ Ách, tôi … anh có sao không!!!”
Hắn dùng tay che khuất tầm nhìn, mắt cũng vì đau nên nhắm lại. Nhưng tai thì nghe rõ giọng nói đầy lo lắng của cô
Kiều Uyển Nhi vội chạy xuống giường, tìm một cái khăn mềm có thấm chút nước lạnh ròi phóng như bay đến trước mặt hắn, chườm lên
Giọng nói của cô vẫn hết sức khẩn trương, kèm theo động tác vụng về
“ Chết thật, tôi … tôi không cố ý … tại … tại sao anh lại ngủ trên giường của tôi?”
Lục Nghiên Dương nhận lấy cái khăn rồi chườm lên mặt. Giọng nói vẫn còn chút buồn ngủ pha chút dỗi hờn cất lên
“ Vợ chồng không thể ngủ chung?”
“ À thì … “- thì đúng là vợ chồng ngủ chung là điều chẳng có ai dám bàn cãi, nhưng mà tôi với anh có phải theo kiểu quan hệ đó đâu?