Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Truyện Cuộc Hôn Nhân Vô Nghĩa - Kiều Uyển Nhi

Nếu như Đường Chính Hào thực sự thích cô thì phải tính thế nào?

Người mẹ chồng kia luôn muốn tìm ra được điểm yếu để đuổi cô khỏi đây chắc chắn càng có lý do hơn

Lục Nghiên Dương tuy bây giờ bảo vệ cô, nhưng hắn có chấp nhận được việc vợ của mình dang díu với người đàn ông khác?

Dù cô trong sạch nhưng nếu hắn nghi ngờ thì dù cô có trăm cái miệng cũng không giải thích được

Kiều Uyển Nhi duy trì nụ cười tự nhiên, khéo léo nói

“ E là không được, ngày mai em đã có hẹn với ông xã rồi”

Nghe đến đây, Đường Chính Hào tắt hẳn nụ cười trên môi, qua loa nói

“ Ừm … không còn cách nào khác, vậy hẹn em dịp khác nhé”

“ Ừm, trời cũng đã tối rồi, anh về cẩn thận”

Nói xong cô cũng không ở lại nơi đó mà đi vào nhà, riêng anh vẫn đứng đó một hồi lâu

Kiều Uyển Nhi vào nhà, ngoái đầu nhìn thấy dáng vẻ có chút cô đơn của anh, nhưng cô cũng chẳng thể quan tâm nhiều. Cuộc sống của cô hệt như một mớ hỗn độn, nào có thời gian rãnh để lo cho người khác?

Cảm giác áy náy cũng không có, giờ đây cô chỉ muốn xử lí cho xong mớ văn kiện chồng chất cao như núi

Kiều Uyển Nhi đi lên phòng, cô không dùng cơm vì vừa mới đi ăn về, cũng không có tâm trạng thưởng thức, chạy thẳng lên phòng

Có lẽ nên tắm rồi làm việc thì sẽ thoải mái và mang lại hiệu quả tốt hơn

Cô bỏ túi xách xuống bàn, đột nhiên thân thể bị một lực lạo rất lớn kéo về phía sau. Tấm lưng mềm mại lập tức va phải một thứ gì đó rất là cứng, một bên gáy cảm nhận được hơi thở nóng bỏng phả vào chiếc cổ trắng ngần

Kiều Uyển Nhi khựng lại trong giây lát, ấp úng

“ Là … là anh sao?”

“ …….” - Lục Nghiên Dương không đáp lại, chỉ đứng đó, gắt gao ôm chặt, đầu dụi dụi vào gáy cô

Ở trong phòng ngủ riêng, còn có thể là ai được nữa?

Gì thế này, đột nhiên không nói không rằng ôm lấy cô, hôm nay hắn bị gì vậy?

Kiều Uyển Nhi vùng vẫy đôi chút, cố tách hắn ra khỏi bằng giọng nói không có sức đe doạ

“ Tôi còn phải đi tắm “

“ Đau” - Hắn lên tiếng

Động tác của cô khựng lại, chẳng lẽ vô tình đụng trúng vết thương trên mặt rồi sao?

Cô đứng yên sợ vô ý làm cho hắn đau

Một lúc lâu vẫn duy trì tư thế này khiến cô hoài nghi nhân sinh vô cùng. Kiều Uyển Nhi, mày đang làm cái trò gì thế này?

Nhưng mỗi lần cố gắng cử động hay là nói vài câu để tách hắn ra thì người đàn ông này cứ than đau mãi

Nhìn hắn lực lưỡng thế kia, mà chịu đau kém vậy?

Lục Nghiên Dương thực sự rất đau, vết thương đối với cô tuy nhỏ nhưng với hắn thì không. Từ khi cô và Đường Chính Hào gặp nhau ở công ty, anh ta nhìn cô bằng ánh mắt lưu luyến không rời thì hắn đã cảm thấy rất đau

Trái tim thắt lại, rồi sau đó như bị ai xé nát thành từng mảnh

Cái tên đó, cái cách mà anh ta nhìn cô giống hệt hắn. Cô còn cười nói vui vẻ, thậm chí còn cùng Đường Chính Hào dùng bữa tối

Hắn đương nhiên không bao coi thường nhân phẩm của cô, nghĩ cô cùng anh gian díu

Nếu có vấn đề, thì cũng là hắn cảm thấy bất an, sợ bản thân không thể giữ cô ở lại bên cạnh mình

Nghĩ đến, càng làm hắn đau đớn, cánh tay siết chặt

“ Anh … tôi giúp anh thoa thuốc … làm thế này cũng không hết đau được đâu”

Hắn càng ôm chặt, không cho cô rời khỏi. Chỉ có thế này mới khiến hắn an tâm hơn. Hơi ấm, mùi hương và cả giọng nói trong trẻo của cô vang vọng bên tai làm cho cơn bất an cuồng cuộng trong lòng hắn vơi đi chút ít

“ Anh … lúc trưa không lăn quả trứng tôi đưa sao?”

“ ……..”

Vết thương này đối với hắn không có gì đáng nói, hơn nữa tâm trạng đâu mà làm viẹc này khi hình ảnh cô cười nói với Đường Chính Hào cứ lởn vởn trong đầu hắn?

Lục Nghiên Dương không trả lời, cô có chút giận. Rõ ràng bản thân có lòng tốt, hắn không nhận thì thôi đi, bây giờ còn ôm lấy cô mà ăn vạ

“ Hừ, xem như tôi lo lắng vô ích rồi. Lục tổng, nếu không còn việc gì thì …! …”

Cô chưa kịp nói hết câu, cơ thể đã bị xoay vòng, đôi môi có vật gì đó nóng rực chạm vào

Kiều Uyển Nhi mở to mắt, tình hình trước mặt khiến cho cô không biết phải làm thế nào

Hắn … hắn cứ như vậy mà hôn cô
Nhấn Mở Bình Luận