Phải tìm cách giải quyết nhanh chóng, mùi máu tanh thế nào cũng khiến hắn thức giấc mà thôi. Còn chậm trễ thì cô chỉ còn cách gieo mình xuống sông
Hậu quả quá khủng khiếp nê giờ đây Kiều Uyển Nhi không còn quá quan tâm đến kết cục thế nào nữa, cô nuốt ngụm nước bọt, lồm cồm trèo lên người của hắn
Nhìn người đàn ông từ phía trên, cô bắt đầu quy chụp tất cả mọi tội lỗi lên đầu hắn
Nếu không phải hôm qua hắn ôm chặt thì cô đã chạy vào nhà vệ sinh khi bà dì đến, không đến mức phải như thế này
Kiều Uyển Nhi bắt đầu chối bỏ tội lỗi của bản thân. Cô không sai, là thế giới này đối xử bất công với cô mà thôi
Bàn tay nhỏ nhắn run run, cô bắt đầu đưa dần về phía hắn, cố gắng nhẹ nhàng hết mức có thể, gỡ từng chiếc cúc áo ra
Mong là có thể lột sạch tất cả, thần không biết quỷ không hay đem tất cả trả về đúng với vị trí ban đầu
Mong là sẽ lột được sạch sẽ quần áo trên người hắn, suy nghĩ này tuy có chút bất lương, nhưng thực sự giờ đây cô chỉ mong như thế. Đem đống quần áo dính đầy máu cùng với drap giường đem phi tang
Chỉ. Còn. Có. Cách. Này. Mà. Thôi!!!!!!!
Kiều Uyển Nhi cắn chặt môi dưới, không phát ra tiếng động lớn. Bàn tay cô run lên, để kiểm soát nó, cô chỉ còn có thể nín thở
Cúc áo thứ nhất được cởi ra, xương quai xanh của người đàn ông hiện ra
Cúc áo thứ hai được cởi, lồng ngực vạm vỡ lộ rõ
Cúc thứ ba, có chút dinh dính vết máu, dây lên đầu ngón tay của cô, khối cơ bụng cường tráng màu đồng khiến bao nhiêu cô gái ao ước được sờ đang ở trước tầm mắt của cô
Nhưng Kiều Uyển Nhi không quan tâm lắm, lòng cô như lửa đốt, chỉ muốn nhanh chóng làm cho xong việc rồi còn đi làm
Cúc áo thứ tư, nguyên mảng đỏ ướt nhẹp khiến cô chật vật. Vệt máu đã khô, thấm ướt áo, dường như còn dính hẳn lên bụng của hắn
Lúc này Kiều Uyển Nhi mếu máo, thực sự muốn khóc. Không những thế, cô còn chưa thay đồ, loay hoay từ nãy giờ cũng dây một ít lên người hắn
Cục diện hiện tại rối ren, cô nhìn về phía cái khăn ướt lúc nãy, khổ sở nhặt nó lên rồi chầm chậm lau lên cơ thể của người đàn ông
Chiếc khăn có thấm nước, vệt máu khô cũng bong tróc ra. Kiều Uyển Nhi thở phào, cố gắng làm cho xong
Cảm thấy có chút lạnh và ngứa ngáy trên bụng, Lục Nghiên Dương nhíu chân mày, chậm rãi mở mắt ra quan sát
Lờ mờ nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé đang thượng trên người mình, hắn ngẩng đầu
Kiều Uyển Nhi giật phắt, lui về sau, tay nắm chặt cái khăn, không dám di chuyển
Lục Nghiên Dương vừa mới thức giấc, chưa hoàn toàn tỉnh táo, đôi mắt híp lại, như có sát khí. Hắn nhìn cô đang đơ ra như tượng đá, bàng hoàng mở to mắt rồi túm lấy tay cô
Bàn tay Kiều Uyển Nhi bị nắm lấy, cô rưng rưng, nén khóc
“ Xin … lỗi”
“ Em bị thương?”
“ Không …”
“ Máu của ai?”
“ ____ tôi …” - Cô mấp máy môi, giọng run rẩy - “ Nhưng không có bị thương”
Hắn có chút lờ mờ, nhưng cũng dần hiểu ra vấn đề, tiếp đó liền nghe thấy cô nói thêm
“ Đến kỳ, không có lót … nên … dây ra ngoài …”
Lục Nghiên Dương thở phào, hắn còn tưởng cô bị thương. Nhìn thấy máu dính khắp nơi trên người cô, phản ứng đầu tiên chính là hoảng sợ
Làm ơn đi, chỉ vừa mới sáng sứm thôi, đừng có hù doạ hắn như vậy chứ?
Thật may cô không có gặp chuyện gì
Lục Nghiên Dương đứng lên, bế cô vào phòng tắm, căn dặn
“ Em mau tắm rửa đi”
Đi ra ngoài, cẩn thận đóng cửa, lúc này mới cảm thấy trên người dinh dính, khó chịu. Hắn nhìn xuống, cả một mảng đỏ xuất hiện
Thì ra vì thế này nên cô mới trèo lên người hắn
Xem kỹ thì thấy trên giường cũng lấm len
Hắn gọi Xuân Thuý vào, lúc thấy cảnh tượng này, cô ấy dường như muốn ngất lịm
Người đàn ông toàn thân dính máu, trên giường ngổn ngang
Lục Nghiên Dương nhàn nhạt lên tiếng
“ Cô dọn dẹp nhanh một chút”
Cái gì cái gì, đây là … thiếu phu nhân, chẳng lẽ vì chuyện hôm qua mà thiếu gia … ngài ấy ‘xử’ thiếu phu nhân rồi bắt mình phi tang chứng cứ sao?
“ Sau đó đem một chén nước đường đỏ lên đây”
Thiếu phu nhân số khổ của tôi ơi!!!!!!!
“ Hả?” - Xuân Thuý nhanh mồm lên tiếng
Sau khi bình tĩnh lại thì cô mới biết chuyện gì đang xảy ra, nhanh chóng cúi đầu nghe theo. Dọn dẹp xong rồi đi ra ngoài