"Vàng!"
Những viên đá nhỏ mà Hà Điền đào được từ bãi sông gần đó mang về nhà thật sự là vàng.
Mấy tên đàn ông kia mở hũ thủy tinh, lấy mấy viên đá nhỏ ra xác định một hồi rồi cười vui vẻ.
Không ai chú ý đến Hà Điền.
Cô đối mặt với cửa sổ, cố gắng lắc đầu hoặc ra hiệu, nhưng thật không may, căn bản là cô không thể cử động được.
Dịch Huyền, người nên sớm tìm một nơi để trốn trong tưởng tượng của cô, giờ đây lại đang đứng ở bên ngoài cửa sổ, dùng ánh mắt hỏi cô: "Cô có sao không?"
Đồ ngốc này!
Trong lòng Hà Điền kêu khổ, cô tức giận đến không nói nên lời, trợn tròn mắt.
Bởi vì sốt ruột, nhịp tim cô lại tăng nhanh, tai lại bắt đầu ù đi, nước mắt chảy ra, hình như có cả nước miếng.
Mắt Hà Điền tối sầm lại, cô lại ngất đi.
Một lúc sau cô tỉnh lại, Dịch Huyền không còn ở ngoài cửa sổ nữa, nhưng trong lòng Hà Điền biết rằng cô nàng này sẽ không bỏ cô lại mà tự mình chạy trốn.
Nhưng, một cô gái như Dịch Huyền thì có thể làm được gì đây?
Hà Điền lo lắng đến phát khóc.
Bên kia là bốn gã to con, vũ khí bọn chúng cầm đều rất tối tân, còn có hàng cao cấp như kim tiêm gây mê, vừa rồi cô còn không nhìn ra kim tiêm bắn ra như thế nào.
Bọn cướp này mặc quân phục rằn ri và đi ủng da, nhìn sơ qua đã biết chắc chắn không phải là những tên cướp bình thường, bọn chúng đều rất vạm vỡ, trên mặt và tay có vết sẹo cũ, vừa rồi lúc tập kích, suýt nữa là chúng đã thành công.
Hà Điền có thể bắn chết một tên, chỉ có thể nói là do tên này thật sự không may mắn.
Bốn tên cướp rốt cuộc cũng đã bình tĩnh lại sau cơn hưng phấn tìm được vàng, tên cầm đầu gọi hai người trói Hà Điền đến: "Đưa cô ta lại đây, tao muốn hỏi cô ta một chuyện."
Tên đàn ông ít khi lên tiếng kia cũng đã tìm được nồi và gạo, ngồi trước bếp nấu cơm.
Khúc tre trên miệng của Hà Điền bị lấy ra, cô bị lôi đến trước mặt tên cầm đầu.
Trên má phải của tên cướp này có một vết sẹo từ thái dương kéo dài xuống cằm. Hắn ta cười để lộ hai hàng răng trắng như răng sói: "Căn hầm ở đâu?"
Hà Điền ngập ngừng một lúc, nói: "Trong hầm không có thịt." Lúc này cô đã có thể nói chuyện, nhưng không được trơn tru cho lắm.
"Ồ. Vậy thịt để ở đâu?"
"Phía sau... nhà, có một nhà kho nhỏ làm thịt xông khói."
Nơi làm thịt xông khói cách nhà vệ sinh không xa.
Từ cửa sổ nhà vệ sinh có thể nhìn thấy tất cả các kho, sau cánh cửa còn có rìu chống gấu và súng ngắn.
Nếu bọn chúng tách ra, có lẽ Dịch Huyền sẽ có cơ hội.
Thái độ hợp tác của Hà Điền đã khiến tên cướp cầm đầu hài lòng. Hắn đưa tay ra chạm vào đầu Hà Điền: "Trong nhà cô còn ai nữa? Đi đâu rồi? Khi nào về?"
Hà Điền dựng cả tóc gáy, cảm giác như có bàn tay của một con gấu nâu ở trên đầu mình, cô thở gấp, nghĩ xem nên trả lời như thế nào.
Nếu nói dối là không có ai khác nữa thì cũng vô nghĩa mà thôi. Trong lúc lục lọi trong nhà bọn chúng đã sớm biết, trong nhà có hai bộ dụng cụ rửa mặt, quần áo kích cỡ khác nhau, và cả hai bộ chăn bông trên gác.
Cô nghĩ đến điều này, miệng mím chặt, nước mắt tuôn rơi lúc nào cũng không hay.
"Ha, cô không muốn nói chứ gì?! Không sao, chúng ta cứ ở đây chờ, xem người nhà của cô sẽ tới cứu cô, hay là sẽ bỏ cô lại mà chạy trốn?!" Tên cướp cầm đầu cười, vén tóc ra sau tai cho Hà Điền, bóp chặt vành tai của cô trong tay xoa xoa, sau đó quay đầu nói với đồng bọn: "Đi, tụi bây đều nghe được rồi đấy, đi lấy thịt đi."
Hai tên cướp cười ác ý với Hà Điền rồi bước ra khỏi nhà, tên cướp nhóm lửa nấu cơm cũng đứng dậy, bước ra ngoài rồi đóng cửa lại.
Cả người Hà Điền run lên, dù cô có động viên mình thế nào, dù có cắn chặt môi, cô vẫn sợ hãi mà khóc lên.
"Sao cô lại khóc?" Tên cướp cầm đầu bày ra bộ dạng mèo vờn chuột, mỉm cười với Hà Điền rồi cởi dây trói cho cô: "Nói cho tôi biết, cô là gái mới lớn hay đã làm vợ rồi?"
Hà Điền không nói tiếng nào.
Tên cướp cầm đầu lại cười: "Hừm, thuốc mê vẫn còn chưa tan hết! Đúng là làm giảm đi không ít lạc thú!"
Hắn đứng dậy, đầu tiên tháo khẩu súng treo trên người, đặt xuống đất, sau đó dùng một cái vung tay quét sạch mọi thứ trên bàn, bình sứ rơi xuống đất vỡ thành từng mảnh, mảnh gốm văng vào mặt Hà Điền, khiến má cô bị rạch một đường.
Tên cướp cười toe toét nhấc Hà Điền lên bàn như nhấc một con gà.
Hà Điền phẫn nộ cùng cực, lồng ngực như muốn nổ tung, nhưng chân tay cô lại đau đến mức không thể cử động được.
Tên cướp cầm đầu đang định cởi nút áo của cô thì bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng hét thất thanh.
Hắn lập tức túm lấy Hà Điền, xách gáy áo của cô lên, đem cô chắn trước mặt, hướng ngoài cửa sổ nhìn.
"Đầu Ghẻ—— Da Vàng——" Tên cướp gọi to hai tiếng, nhưng không có câu trả lời.
Mưa vẫn rơi tí tách xuống mặt đất, không nghe được bất kỳ tiếng động nào khác, sau tiếng hét đó cũng không còn động tĩnh gì nữa. Trong rừng, chỉ có màu xanh của rừng cây và cơn mưa mịt mờ.
Giống như vừa rồi khi bọn chúng tấn công Hà Điền, tiếng mưa to che lấp âm thanh, mưa bụi làm tầm nhìn mờ đi, nhưng lúc này đây, thợ săn và con mồi đã hoán đổi vị trí.
Tên cướp cầm đầu chộp lấy khẩu súng đang nằm trên mặt đất, túm tóc gáy Hà Điền giật mạnh: "Người nhà của mày xem ra là đang tự đi tìm cái chết!"
Da đầu Hà Điền tê dại vì đau, cô cắn chặt môi không nói gì.
"Đúng là lỳ đòn." Tên cướp tát vào mặt Hà Điền một cái, túm tóc kéo cô dậy, lôi cô ra cửa: "Lát nữa thấy người nhà của mày bị cắt thành mảnh nhỏ như thế nào xem mày còn lỳ đòn được nữa hay không!"
Cái tát này khiến cho mắt Hà Điền như nổi đom đóm, tai cô ù đi, nước mắt và nước mũi xen lẫn máu mũi chảy xuống, nhưng cô vẫn không nói lời nào.
Cô sợ rằng tiếng la hét của mình sẽ khiến cho Dịch Huyền lo lắng và bị phân tâm.
Bọn cướp này quả nhiên không phải là người lương thiện gì, nếu cẩn thận đối phó, thông qua môi trường quen thuộc, có thể cô và Dịch Huyền vẫn còn chút cơ hội sống.
——
Vừa rồi, lúc ba tên cướp bước ra khỏi nhà, mờ mịt nhìn về phía cửa sổ, một tên hỏi: "Dựa vào cái gì mà lúc nào Đại Bưu cũng là người làm trước?"
Tên kia nói: "Nó ra sức nhiều hơn chúng ta. Hơn nữa, tiền cũng chia đều cho mày, để cho nó chơi trước, khà khà, cũng không khác mấy đâu."
"Hôm nay khác chứ, con nhỏ đó trông không khác gì một em thỏ trắng vậy, haha."
Hai tên kia cười dâm đãng một lúc, sau đó gọi người vẫn luôn không nói chuyện: "Cái nào là kho thịt xông khói?"
"Tao chịu, chắc là, là... cái đó, không, không có cửa sổ." Hóa ra hắn ta bị cà lăm.
Hai tên kia nghe xong thấy hợp lý liền đi theo sau hắn ta đến căn nhà gỗ không cửa sổ kia.
Cà Lăm kéo cửa ra, quả nhiên, hắn đã tìm đúng nơi.
Trong kho tối om, bốn bề đều là xâu cá, gà vịt, hắn đứng ở cửa nhìn vào vách muốn tìm cọc tre để lấy thịt xuống nhưng không thấy.
Kho không có cửa sổ, lại đang mưa, hắn đang định lấy đá lửa trên người ra thì bị người phía sau đẩy một cái: "Mày chặn cửa làm gì? Vào đi! Cứ đứng đực ra đây để hai bọn tao dầm mưa à?"
Cà Lăm cười ngây ngô một tiếng đi vào trong, khi tên đàn ông đi phía sau bước vào, hắn bỗng nhiên thấy hoa mắt, hình như có một con dơi lớn từ trên trời lao xuống, chưa kịp kêu lên thì cổ họng đã chợt mát lạnh.
Tên đi cuối cùng vẫn đứng ngoài cửa, hắn cảm thấy không cần ba người phải chen chúc vào chỉ để lấy một miếng thịt, vừa mở cửa kho thịt xông khói ra đã ngửi được mùi khói nồng nặc, hắn đứng ngoài trời mưa thì tốt hơn. Nhưng không ngờ đến, người bạn đồng hành trước mặt hắn đột nhiên quỳ xuống đất, như bị trúng tà ôm chặt lấy cổ, phát ra tiếng thở kỳ dị.
Người phía trước quỳ xuống, tên đàn ông rốt cục nhìn thấy, cái ót và phía sau lưng của Cà Lăm đều là máu tươi!
"A—-" Hắn kêu lên thảm thiết, nhanh chóng cầm súng lên, còn chưa kịp làm gì thì mắt đã hoa đi, cổ họng lạnh ngắt, máu trào ra từ cổ họng, đồng thời, một lượng lớn máu tràn vào khoang miệng và khí quản.
Giờ thì hắn đã biết cái âm thanh "khè khè" kỳ quái mà vừa rồi người bạn đồng hành của hắn phát ra là gì rồi! Đó là âm thanh được tạo ra khi gã ta bị ngạt thở bởi chính máu của mình.
Hắn vội vàng cố gắng bịt chặt vết thương lại, nhưng tuyệt vọng nhận ra vết thương ở cổ họng vừa dài vừa sâu, cắt đứt động mạch chủ và khí quản, máu phun ra như vòi phun.
Cà Lăm chỉ cảm thấy có một tia nước ấm nóng đột ngột bắn lên sau ót mình, hắn đưa tay ra sờ, chưa kịp định thần gì thì đã nghe thấy tiếng kêu sợ hãi cuối cùng của người nọ, hắn cầm súng xoay người, thấy có một thanh niên đang đứng ở cửa kho, ngược sáng, không nhìn rõ khuôn mặt, bỗng sấm chớp lóe lên, soi sáng toàn bộ tầm nhìn trong cơn mưa nặng hạt——
Trong nháy mắt, Cà Lăm rốt cuộc thấy rõ dáng vẻ của gã thanh niên trẻ này, thân trên gã để trần, mái tóc đen được chải thành đuôi ngựa cao sau đầu, dáng người thanh mảnh, lông mày tuấn mỹ, gần như trắng chói dưới tia chớp. Trên lồng ngực gã có một hình xăm quái vật dữ tợn, với sừng dài, móng vuốt đại bàng và thân rắn có vảy. Khi hắn dời mắt khỏi lồng ngực kia thì lại bắt đầu trợn mắt. Lúc này đây, bàn tay giống như là móng vuốt sắc nhọn và dao găm kia đang dính đầy máu, nửa dưới khuôn mặt của gã thanh niên này cũng bê bết máu, và máu vẫn còn đang không ngừng nhỏ xuống từ cằm của gã. Phía sau lưng gã, hai người bạn đồng hành của hắn đang nằm trong vũng nước bùn, mắt trợn trừng và miệng há to, không khác gì những con cá bị ném lên bờ. Một tên thì đau đớn như muốn xé toạc lồng ngực, còn tên kia thì ôm cổ hộc máu, hai chân quẫy đạp trong sình lầy.
Cà Lăm sợ tưởng chừng như chết khiếp, hắn không nghĩ ngợi gì mà bóp cò súng, nhưng đúng lúc này, gã thanh niên lại tung cước đá vào cổ tay của hắn, sau đó vung tay lên trước mắt hắn.
Cà Lăm ngã xuống đất, ôm chặt cổ họng đầy máu và mở to mắt nhìn——
Ầm, ầm——
Tiếng sấm nổ vang này kéo theo vô số tia chớp, chiếu sáng mọi thứ xung quanh, không nơi nào có thể che giấu được. Nước mưa mượn cuồng phong vỗ vào mái và vách nhà như vô số roi thép, khiến cho cả nhà kho đều "đùng đùng" rung động.
Lúc này Cà Lăm mới nhìn thấy rõ vũ khí mà gã thanh niên này sử dụng, đó là một con dao hai lưỡi sắc bén, rộng ba bốn cm, hai bên đều có lưỡi, mỏng đến nỗi tưởng chừng như vừa mới chạm vào là sẽ gãy ngay. Con dao này không có chuôi, thân chỉ to bằng cỡ ngón tay, được buộc vào cổ tay của gã trai trẻ.
Mục đích duy nhất của loại dao sắc bén này có lẽ là cắt nhanh các mạch máu ở trên cổ, nhanh đến mức người bị giết còn chưa cảm thấy đau đớn gì, máu đã tuôn trào xối xả.
Sau hai lần sấm chớp, trời đất trở lại u ám, mây đen cuồn cuộn, mưa to như trút nước.
Củi trong lò phát ra âm thanh khe khẽ, tên cướp cầm đầu lôi kéo Hà Điền nấp sau cánh cửa, biết lần này gặp phải một kẻ khó lường.
Bọn chúng chỉ muốn tìm chỗ trú mưa, đương nhiên là nhân tiện cướp của, nhưng không ngờ xuất sư bất lợi, còn chưa bước vào nhà mà đã chết mất một đứa, bây giờ sợ là ngay cả Đầu Ghẻ, Da Vàng và Cà Lăm cũng hơn phân nửa lành ít dữ nhiều.
Hắn lại xem xét mọi thứ trong nhà, hình như quả thực chỉ có hai người sống ở đây.
Nếu là vậy, chỉ một người, làm thế nào mà nó có thể giết được bọn Đầu Ghẻ? Bọn nó cũng đâu phải là "chồi non mới nhú"...
"Hừ." Tên cầm đầu cười một tiếng, đem Hà Điền đến trước mặt, mở cửa, hô to về phía cách rừng mưa: "Ra đây! Bằng không tao cắt đứt lỗ tai của con nhỏ này!"
Hắn nói xong, dùng một tay nắm lấy cổ áo của Hà Điền xé thật mạnh.
Hắn muốn làm nhục Hà Điền, làm cho cô kinh hãi kêu lên, dụ kẻ đang trốn ra, nhưng hắn không ngờ rằng con tin trong tay hắn lúc này lại dám chống cự, cô gái nhỏ thật sự cúi đầu cắn ngón tay cái của hắn, còn cắn khá mạnh.
Tên cướp cầm đầu tức giận hét lên, dùng báng súng đập vào đầu Hà Điền nhưng Hà Điền vẫn nhất quyết không buông, lúc bị báng súng đập vào còn dùng sức ghì mạnh một cái, cắn đứt luôn ngón tay cái của hắn!
"A — a—!" Tên cướp cầm đầu không ngừng kêu thảm, vừa sợ vừa giận nhìn bàn tay trái của mình mất đi một đoạn ngón cái, vung tay lên đánh cho Hà Điền ngã nhào xuống đất. Hắn đang muốn lao tới hung hăng đạp cho cô một đạp nữa thì "ầm" một tiếng, có người đập vỡ cửa sổ thủy tinh nhảy vào phòng!
Thì ra vừa rồi người nhà của cô ta trốn dưới cửa sổ!