Tăng Thụy Tường tiến vào, nói chuyện xây nhà hắn đã tính toán kĩ, vẫn nên xây trước một nhà gỗ, tốn không bao nhiêu tiền, tiền bọn nhỏ kiếm được dùng để xây tường rào lớn, như vậy, trong nhà vẫn có một cái sân gần bảy mẫu, bỏ tiền đổ đất, cũng tốn ít phí nhân công, 7 lượng bạc là đủ. Mấy ngày nay hắn luôn luôn suy nghĩ việc này, xây xong nhà mà để Thẩm thị mang theo một đám đứa nhỏ ở cũng không an toàn, hắn thường xuyên không ở nhà, gần đó lại không có gia đình nào, chưa nhắc đến việc có kẻ trộm cắp làm người ta sợ hãi,thì chồn hồ ly trên núi xuống tìm gà ăn, có cái tường rào vẫn an toàn hơn.
Thẩm thị nghe xong, nói: “Thật ra thì ta cũng suy nghĩ việc này, hôm về nhà mẹ đẻ, nương đã nhắc qua, ta sợ ngươi không đồng ý, đang định nói với ngươi. Dù sao nhà mình không giàu có gì mà lại có sân to như vậy, sẽ khiến người ta chỉ chõ. Không ngờ ngươi đã tính tốt.”
Tử Tình nghe sẽ xây tường viện, mừng rỡ, đang lo chuyện trồng dưa hấu ở bên ngoài sẽ không an toàn, muốn nhắc Thẩm thị xây tường viện, lại không biết mở miệng thế nào. Tốt quá rồi.
Tăng Thụy Tường còn nói: “Vậy nếu mai trời tạnh ta sẽ đi kiếm người, thời tiết bây giờ không phải làm gì, mà trong thôn lại có không ít người có đất sét thừa, muốn mua muốn mượn đều được, mua và tiền công không hết bao nhiêu, dù sao chúng ta không tự mình làm được.”
“Theo lời ngươi nói mà làm đi, dù sao thì thuê một nam nhân tiền công ba mươi văn, chúng ta không nấu cơm thì tầm bốn mươi văn một ngày, tường viện lớn như vậy thì cũng cần nhiều đất sét, hết bao nhiêu tiền công thì ngươi cứ tìm ai đó biết rõ để hỏi.”
Tăng Thụy Tường nói tìm lão gia tử thương lượng một chút, rồi tìm người trong thôn, tiếp đến là nói cái sân lớn như vậy nên trồng gì, Thẩm thị nói là Tử Tình có mua hạt dưa hấu, thử trồng xem, nếu trồng bên ngoài thì sợ người khác trộm , kỳ thực hái một hai quả thì không sao, chỉ sợ buổi tối trộm cắp thành đàn. Lời này Tử Tình là nói trong lòng.
Một đêm không nói chuyện, ngày hôm sau, trời vẫn mưa dầm, mưa đến mùng mười thì ngừng, trong khoảng thời gian này, Tăng Thụy Tường ra ngoài không ngừng, liên hệ các loại công việc, quyết định mua đất sét, lại thuê mười người đắp tường viện, tìm vài đường đệ đến giúp làm nhà gỗ, Tăng Thụy Tường nói là muốn sau tết nguyên tiêu sẽ chuyển đến nhà mới, hắn mới yên tâm lên thị trấn.
Cho nên buổi sáng mùng mười, mặt trời vừa ló ra, Thụy Tường đã ra ngoài bảo người ta kéo đất sét đến, phơi nửa ngày dưới nắng, buổi chiều chuẩn bị khởi công đào móng tường viện.
Buổi chiều, khi Tử Hỉ ngủ, Tử Tình nhờ Tử Thọ xem, nó tỉnh thì phải gọi Thẩm thị đến. Sau đó Tử Tình, Tử Phúc, Tử Lộc cùng nhau xuất môn đến công trường, Tử Tình phát hiện có không ít tảng đá lớn, không biết là mua hay nhặt, thì ra đất sét không được nung, nếu ngâm nước thời gian dài sẽ nhuyễn ra, cho nên nhất định phải dùng đá hoặc gỗ làm nền. Tử Tình thấy với tốc độ này thì hai ngày có thể làm xong khung tường.
Tăng Thụy Tường thấy ba huynh muội đều lại đây, bảo bọn họ nhặt mất tảng đá hoang ném đến một chỗ, ngày mai sẽ đốt cháy cỏ hoang nơi bãi đất này, Tử Tình thấy có bụi gai, đốt cũng tiếc, không bằng làm cái hàng rào, Tử Tình liền nói với Tử Phúc, Tử Phúc không hiểu, hỏi: “Có tường viện rồi thì làm hàng rào gì nữa?”
“Đại ca, ngươi quên sao, chúng ta nuôi gà, gà chạy khắp nơi, sẽ giẫm hư thứ mình trồng thì sao?” Tử Tình đáp.
“Cũng đúng, sao ta không nghĩ tới nhỉ, ta đi tìm cái cuốc rồi đào, hai ngươi đi nhặt đá.” Tử Phúc đi vội.
Có thể là do vui vẻ, ba người ai cũng không kêu mệt, nếu mệt mỏi thì tự động nghỉ ngơi, thoáng cái buổi trưa đi qua, thành quả lao động khá khả quan, một đống đá, Tăng Thụy Tường nói đá lớn thì làm nền, đá nhỏ làm đường, Tử Phúc cũng kéo bụi gai lại, Thụy Tường nghe ý của Tử Phúc xong, rất đồng ý.
Đến chập tối mới kết thúc công việc, không quản cơm mà tiền công là bốn mươi văn, người làm thuê vừa lòng, cho nên ra sức làm. Tăng Thụy Tường thấy tốc độ nhanh hơn dự kiến, trên đường về rất vui vẻ.
Sau khi ăn xong trở về phòng, cả nhà không nói chuyện, lên giường sớm, ngủ thẳng đến bình minh.
Hôm sau lại là một ngày nắng đẹp, hôm qua lão gia tử nói rằng mưa nhiều nên chắc sẽ nắng mấy ngày. Ăn uống xong, ba người lại đến công trường, thấy Tăng Thụy Khánh, Tăng Thụy Tường cùng với vài đường thúc đang đào bùn đất làm móng, bên cạnh có 2 tấm gỗ dài và cọc gỗ, 2 trong số 10 người đào móng hôm qua thì đang ở đống đất sét, trong đất sét có rơm rá, bọn họ dùng một loại nước màu trắng đổ vào, trộn đều, Tử Phúc nói đó là nước gạo nếp, tăng độ bám. Có bốn người đang vận chuyển đá, chuẩn bị xây móng, 4 người kia thì vẫn đào đất.
Huynh muội ba người cũng không rãnh rỗi, làm tiếp việc chưa xong của hôm qua. Mấy ngày liên tục bận rộn, trước tiết nguyên tiêu thì nhà gỗ rốt cuộc cũng hoàn công, bên trong còn có phòng bếp, dàn bếp vuông góc hình chữ “L “, một dãy lớn một dãy nhỏ, ở góc vuông có một cát nồi, nhiệt lượng thừa dùng để nấu nước, trước kia Tử Tình đã dùng qua ở quê. Tăng Thụy Tường nhóm lửa nấu thử hai lần, vì đất sét ẩm ướt. Phía nam mưa nhiều, gà gỗ vẫn được lợp mái ngói, Tử Tình thấy căm nhà gỗ nhỏ này, nếu đây là một gian nhà trúc thì đã đời, Tử Tình du lịch qua Quý Châu Vân Nam, thấy nhiều nơi có nhà trúc, nếu mỹ nhân dựa vào cửa trúc thì đúng một phen cảnh đẹp.
Tường viện cũng gẫn hoàn công, chỉ thiếu đại môn (cửa lớn, ở đây là cái cổng), đại đường thúc Tăng Thụy Nhạc đề nghị với cha nàng là dùng đất sét dẻo trộn với rơm quét lên tường viện, vừa bằng phẳng vừa dễ coi. Vì thế lại mất hai ngày, đến ngày mười bảy mới hoàn công, trong đó thì có nghỉ ngày tiết nguyên tiêu. Tăng Thụy Tường thanh toán tiền công cho mọi người, rồi cảm ơn. Mà các đường thúc thì không chịu nhận tiền công, về nhà, nàng kể với Thẩm thị, Thẩm thị nói mua ít thứ cho mỗi nhà họ, không thể nhận không một nhân tình lớn vậy được.
Cơm chiều xong, Thẩm thị bắt đầu thu dọn, nhờ lão gia tử xem ngày lành, ngày mai – ngày 18 là ngày tốt, Tử Phúc cũng thu dọn sách và đồ dùng ở phòng hắn, Tiêu Tú Thủy đến tìm Tử Tình, nói là về sau muốn dẫn Tử Tình đi chơi cũng khó, hai người sẽ không giặt quần áo cùng nhau, nói xong vành mắt đỏ lên.
“Thủy cô cô, Tử Tình vẫn ở trong thôn mà, ngươi có thể tới nhà của ta chơi, nhà ta có cái sân to ơi là to, nếu ta đến phố, nhất định sẽ tìm ngươi, gần mà.” Tử Tình hứa hẹn.
“Tạm được, ngươi xem, mấy ngày nay ta đều giúp ngươi nuôi gà, ta nói cho ngươi biết nhé, gà mà đẻ trứng thì ngươi phải cho ta đầu tiên, giết gà cũng phải bảo ta ăn cùng, nhớ kỹ không?”
“Nhớ rồi, ngươi yên tâm đi, nhất định sẽ gọi ngươi.” Tử Tình vui vẻ, tính tình của con nít vẫn đáng yêu, dễ khóc dễ cười.
======
Một đêm không ngủ yên ổn, sáng sớm hôm sau, Tăng lão gia tử, Tăng Thụy Khánh và Yến Nhân Đạt lại đây hỗ trợ, mượn xe lừa Tiêu gia, đem hòm gỗ, bao đồ qua trước, Thẩm thị đi theo để sắp xếp, Tử Phúc ôm Tử Hỉ đặt lên giường của hắn, tìm hai cái sọt bỏ sách bào, rồi tìm rổ đựng giấy và bút mực, xe thứ hai sẽ chở đồ đạc của Tử Phúc, Tăng Thụy Tường gói đệm chăn lại, dỡ ván giường rồi chuyển hết lên xe, bảo Tử Phúc Tử Lộc chuyển ghế bỏ lên, hắn ôm Tử Hỉ, còn Tử Tình thì dắt Tử Thọ đến chỗ Điền thị chờ.
Điền thị cùng ba nữ nhi nói chuyện ở trong phòng, Tăng Thụy Tường đưa Tử Hỉ qua, Điền thị hỏi hắn chuyển đồ xong chưa, hắn trả lời chở xong hai xe thì còn chút đồ vặt, chủ yếu là ván giường lớn, hơi phiền toái, nói xong Thụy Tường bước đi .
Bên này Điền thị nghe xong, bảo Thu Ngọc đi tìm lão gia tử lại đây có việc muốn thương lượng, lão gia tử vào cửa, Điền thị liền ra ngoài tiếp đón, hai người vào phòng nói chuyện, Tử Tình vễnh tai nghe, tỉnh thoảng nghe được chút tiếng tranh chấp, cái gì mà không có tiền, nhà gỗ, nhưng không rõ lắm.
Một lát sau, Điền thị đi lại bảo Thu Ngọc đi mời tam bà bà và tứ bà bà đến, tam bà bà gần nhà, cách chưa đầy một trăm thước, tứ bà bà ở thôn Đông Đường, hơn nửa nhiều giờ thì Thu Ngọc liền bà đi lại, Tử Phúc cùng Tử Lộc cũng vào cửa, nói là gặp nhau trên đường. Điền thị phân phó Tử Phúc gọi Tăng Thụy Khánh và Tăng Thụy Tường, Chu thị mắc bận chuyện bếp núc, thấy có người tới lại chạy ra.
Bà nội tiếp đón mọi người, muốn nói cái gì đó, nên Tử Tình vẫn đứng đó nghe ngóng.
Đợi mọi người đều tụ tập ở phòng, Điền thị nói: “Hôm nay mời hai vị tẩu tử đi lại cũng không có chuyện quan trọng gì, chính là hôm nay lão nhị nhà ta chuyển đi, nhà này đã phân chia xong, mời các ngươi đến để chứng kiến. Thật ra đã phân chia xong lâu rồi, chỉ còn chút chuyện vụn vặt chưa nói rõ ràng.” Nói đến điều này, lại hỏi Thụy Tường: “Lão nhị, ngươi bảo Tử Phúc đi gọi nương của hắn chưa?”
“Không cần thiết đâu, đồ đạc đều ở bên kia, với lại lần trước bàn chuyện ở riêng nàng cũng không tới, không có việc gì. Nương, ngài nói đi.” Thụy Tường nghĩ chắc không phải chuyện to tát gì.
Đúng lúc này, một nhà Thẩm Kiến Nhân đến , lần trước nghe bọn họ nói qua nguyên tiêu sẽ chuyển nhà, vả lại, tiêu thị cũng muốn về nhà mẹ đẻ đãi hai ngày.
Tiêu thị nghe Điền thị nói mọi chuyện một lần, nói: “Cữu nương, chuyện ở riêng là chuyện lớn, để tránh sự oán trách thì phải để mọi người đông đủ hết đã. Như vậy đi, ta đi tìm cô em chồng.” Nói xong, bảo Tử Phúc dẫn nàng qua, Thẩm Kiến Nhân cũng theo. Điền thị đành chờ đợi.
Nửa giờ sau, Thẩm thị cùng Tử Phúc đã trở lại, chắc trên đường về, Tử Phúc đã nói rõ, cho nên Thẩm thị tiến nào không hỏi gì cả, vào phòng cho Tử Hỉ bú sữa xong mới đi ra.
“Trước khi ở riêng, có một việc phải làm. Lúc trước đã nói, lão đại Thụy Khánh một năm cấp 6 lượng bạc, lão nhị Thụy Tường một năm cấp 12 lượng bạc, không phải nương không tin các ngươi, chỉ sợ về sau có phiền toái gì đó, thế nên lão đại lão nhị viết chứng từ xuống đi. Tục ngữ nói, dưỡng nhi đãi già (nuôi coi để nhờ lúc về già), ta và cha các ngươi đã lớn tuổi, không chịu được xúc động. Mà con bất hiếu có rất nhiều, nhà đại tỷ của ta – dì cả của các ngươi là một ví dụ, các ngươi cũng biết hoàn cảnh nhà bọn họ ra sao, ba con trai và một đống con cháu, không ai tốt lành gì, ai cũng mặc kệ lão nhân, đáng thương đại tỷ đại tỷ phu của ta, đều sắp sáu mươi mà mỗi ngày còn phải đi nhổ rau dại ăn, còn dựa vào hàng xóm tiếp tế mới sống qua ngày, rất đáng thương.” Nói xong, Điền thị nghẹn ngào. Tam bà bà cùng tứ bà bà nhìn nhau, ai cũng không lên tiếng.
“Nương, cần gì phải thế chứ? Chẳng lẽ sợ ta và lão nhị không đưa bạc à, còn gọi tam nương cùng tứ nương tới, người không biết còn tưởng rằng ta là kẻ bất hiếu.” Tăng Thụy Khánh nói.
“Nương không phải là muốn ép các ngươi, phân xong nhà, ta và cha ngươi trừ bỏ mấy vạt đất trồng rau thì không có gì nữa, trong nhà còn hai đứa con gái chưa lấy chồng, các ngươi cũng thông cảm cho cha mẹ. Thụy khánh, ngươi là trưởng tử, ngươi viết trước đi.” Chắc là kết quả của cuộc thương lượng vừa rồi của Điền thị cùng lão gia tử, cái hôm bàn chuyện ở riêng không nói, nhiều ngày như vậy cũng không nhớ ra, tại thời điểm mấu chốt mới nói, Tử Tình đoán đây là ý của ba cô cô. Mà chủ ý của ai thì không biết.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!