Tam bà bà Tứ bà bà vừa đi, Tăng Thụy Khánh đen mặt nói: “Cha, nương, phòng bếp nhà ta ở đâu? Không có phòng bếp thì nhà ta sao nấu ăn?”
Điền thị vội nói: “Cha ngươi sớm nói rồi, dưới tàng cây cam có một mảnh đất trống, đủ làm phòng bếp. Mấy ngày này các ngươi cứ dùng tạm với chúng ta.”
Tăng Thụy Khánh vẫn đen mặt. Lúc này, Chu thị hỏi: “Nương, không phải nói còn cấp mỗi nhà một con gà mái sao? Cộng thêm mười trứng gà nữa.”
Điền thị trừng mắt nhìn Chu thị, lại nhìn lão gia tử một cái, nói: “Bình thường bảo ngươi làm gì thì không nhớ, mà chuyện này lại nhớ rõ dai. Các ngươi tự đi chọn đi, chọn xong thì đừng nói gì ta nữa.” Nói xong, thở phì phì tiến vào phòng bếp, tìm cái tiểu rổ đựng mười cái trứng gà đưa cho Thẩm thị.
Chu thị nói: “Chúng ta không bắt hôm nay, bắt cũng không có chỗ nuôi, đợi làm xong phòng bếp mới bắt. Hôm nay bắt cho nhà nhị đệ đi.”
Vì thế Thẩm thị đi theo Chu thị bắt gà, Tử Tình cũng muốn nhìn xem Điền thị nuôi bao nhiêu, cùng đi qua. Chỉ nghe Thẩm thị cám ơn Chu thị, chu thị đáp: “Hừ, không bắt thì tiện nghi cho các nàng quá, trong mắt lão bà tử chỉ có ba nữ nhi với một đống cháu ngoại thôi, hai ta cực khổ nhiều năm như vậy mới nuôi được đàn gà. Đáng tiếc là ba con heo kia kìa. Thấy sắp ở riêng mà tết cũng không giết thịt. Lão bà tử chờ chúng ta tách ra thì mới thịt bán đây mà. Mà ta nói, phải quậy tanh bành một trận, mỗi nhà cũng phải được một con chứ.”
“Thôi thôi, đại tẩu à, đến lương thực còn lấy không được thì đừng nói đến heo, mà một con ít nhất cũng phải hơn trăm cân, giá hơn hai điếu tiền, nương có thể bỏ được sao? Giữ lại mà bán.” Thẩm thị nói.
Tử Tình thấy đại nương và nương gần gũi nói chuyện, cười ha ha, câu danh ngôn “Không có địch nhân vĩnh viễn, cũng không có bằng hữu vĩnh viễn, chỉ có lợi ích là vĩnh viễn” chí lý.
Chu thị nghe Thẩm thị nói vậy, cũng không có cách nào, một mình nàng quậy không nổi, lùa gà vào một góc, Điền thị nuôi khoảng 20 con, Tử Tình chưa kịp xem chúng nó to lớn thế nào thì Chu thị đã ra tay túm lấy một con là mái béo mập đưa cho Thẩm thị. Thẩm thị nhận lấy, bắt chéo hai cánh, trở lại phòng tìm sợi dây trói hai chân gà lại rồi đưa cho Tử Lộc, bảo hắn cầm gà và trứng về, Tử Phúc và Tử Tình thì bắt mười con gà, mười con gà này Tử Tình đã nuôi gần hai tháng, mỗi con cũng được khoảng 1 cân , nhưng nửa tháng gần đây không bắt sâu cho ăn nên không lớn nhiều.
Thẩm thị cầm thùng gỗ, rồi dẫn Tử Phúc Tử Lộc đi, Tăng Thụy Khánh cùng Tăng Thụy Tường tiếp tục công việc chở đồ. Tử Tình ngồi trông Tử Hỉ, Tử Thọ đi chơi với bọn Đại Mao, trong lòng Tử Tình có chút lo lắng, nhưng Tử Thọ muốn đi, nàng cũng không ngăn cản được.
Đến khi chuyển đồ đạc xong thì trời đã giữa trưa , Điền thị nói Tăng Thụy Tường: “Các ngươi cứ ăn tạm cơm trưa ở đây đi, về nhà cũng không chuẩn bị kịp, ăn xong cơm trưa, các ngươi nhanh chóng đi mua nồi niêu, cơm tối không được ăn ở đây, ngươi đi gọi vợ và đứa nhỏ lại đây. Nhìn xem đại biểu tỷ nhà ngươi còn ở đó không, mà chắc là họ ăn cơm ở nhà sau, thích thì bảo họ sang nơi này ăn chung.” Thụy tường đồng ý, rời đi.
Tăng Thụy Tường mới đi không lâu, Tử Thọ khóc chạy về, bộ quần áo mới bẩn lem luốc, khóc nói với Tử Tình: “Tỷ, Tam Mao ca đánh ta , còn đẩy ta vào vũng bùn, ngươi xem quần áo của ta bẩn cả rồi, tỷ, bọn họ khi dễ ta, Đại Mao ca và Nhị Mao ca còn cười nữa.”
Tử Tình thấy người lớn trong nhà không lên tiếng, giả vờ như không nghe thấy, chỉ có Hạ Ngọc đi tới, nói một câu: “Tử Thọ ngoan, đừng khóc nửa, lại đây để nhị cô rửa ráy cho ngươi.”
Tử Tình không nói gì, chỉ tìm chút nước ấm, rửa mặt rửa tay cho hắn, quần áo thì không đổi được, vì đồ đạc chuyển đi hết rồi. Vừa rửa xong cho Tử Thọ, thì Tăng Thụy Khánh cùng Thẩm thị đã trở lại, ngay cả Thẩm Kiến Nhân và Tiêu thị cũng cùng theo. Thẩm thị thấy quần áo Tử Thọ bẩn, vội vàng hỏi làm sao.
Tử Thọ uất ức, khóc hu hu, Tử Tình giải thích vài câu, Điền thị vội nói: “Con nít đứa nào chẳng cãi nhau chứ. Được rồi, nhanh ăn cơm, cả nhà còn chờ kìa.”
Thẩm thị nghe xong, dỗ Tử Thọ, Tử Tình âm thầm nghĩ nhất định phải trả đũa lại, 3 thằng lớn như vậy mà bắt nạt một đứa nhỏ, vô lý, cực kì vô lý là không ai mắng mỏ 3 đứa kia cả.
Không ngờ Tử Phúc ra tay, lúc Nhị Mao múc canh, Tam Mao đứng bên cạnh hắn, Tử Phúc cố ý không cẩn thận va vào Nhị Mao, bát canh nóng trong tay Nhị Mao đổ hết lên người Tam Mao, Tam Mao tức giận mắng chửi Nhị Mao, hai người loạn thành một đoàn, Tử Phúc ở một bên nói: “Thật xin lỗi, ta cũng không biết sao mình lại không đứng vững thế nữa.”
Tử Tình nhìn thấy hết, nhìn gương mặt nghiêm trang xin lỗi của Tử Phúc, nàng nín cười sắp nội thương, nhưng không dám cười. Nhân lúc không ai chú ý, chạy ra chỗ trống xa xa cười to, còn dùng tay xoa xoa bụng.
Ăn cơm xong, Thụy Tường bảo Tử Phúc cùng hắn đi đặt làm nồi niêu, lần này, bọn Thẩm Kiến Nhân không đi theo nữa, Thẩm thị mang bốn đứa nhỏ đi phố mua 5 cân thóc, 5 văn 1 cân , lại đến sạp thịt mua 10 văn thịt mỡ, bảo Tử Lộc cầm tới nhà mới, nhìn tường viện vừa cao vừa dài, Tử Thọ vui vẻ đến choáng váng, “Nương, đây là nhà mới của chúng ta ư?” Cổng gỗ còn chưa quét sơn, ở trên có khóa một cái khóa lớn bằng sắt.
Vài người vào cửa, đi khoảng ba mươi thước mới đến nhà gỗ, Thẩm thị đã hầu như làm xong hết việc, giường cũng trải ra, hai cái giường kề nhau, cạnh tường là hai cái thùng được sơn lớn và tủ quần áo 3 ngăn của Thẩm thị, Tử Tình ước chừng diện tích nhà gỗ không đến ba mươi thước vuông, bên ngoài còn để củi cả nhà phải ở thế này 1 năm, áp lực kiếm tiền cực lớn.
Thẩm thị buông tiểu nhi tử ra, Tăng Thụy Tường và Tử Phúc trở lại, còn mang theo hai cái nồi mà thợ rèn đúc về. Đặt nồi niêu xong xuôi, Tăng Thụy Tường lại dẫn Tử Phúc ra ngoài đi mua lu và thùng nước, mua xong thì định đi mua thêm bát đũa, bàn ghế, còn chưa ra ngoài, một nhà Thẩm Kiến Nhân đến , bê theo một cái bàn 4 chân, hai cây sào trúc, sáu cái ghế gỗ, một bao thóc lớn, một miếng thịt heo, rổ trứng gà, hai cái thùng gỗ 1 lớn 1 nhỏ, 10 bát 10 đôi đũa, vừa đủ dùng luôn.
Tăng Thụy Tường muốn đi nấu nước để họ rửa ráy, Thẩm Kiến Nhân bảo không có việc gì rồi dẫn gia đình họ rời đi, Thẩm thị muốn mời họ ăn cơm, nhưng Tiêu thị nói về sau còn nhiều thời gian.
Tăng Thụy Tường đổ đầy lu nước, Thẩm thị thu dọn hết tất cả, nấu nước rửa chén đũa, sau đó bẻo Tử Phúc đến vườn nhà ông bà hái ít rau, cũng dặn dò Tử Phúc phải nói trước với bà một tiếng. Bên này, Thẩm thị đem hai cái nồi đún nóng, dùng thịt mỡ láng mấy lần rồi xào rau.
Trước trời tối, cuối cùng cả nhà ngồi ăn bữa cơm đầu tiên tại nhà mới, để bớt việc, Thẩm thị đem rau bỏ vào cháo, cắt chút thịt, một nồi cháo thơm phức. Thẩm thị nói, tuy nghèo khổ nhưng thật vui vẻ. Sau khi ăn xong, Thẩm thị bảo cha đứa nhỏ dắt 3 đứa con trai ra ngoài dạo, nàng muốn tắm rửa cho Tử Tình một cái.
Chờ cả nhà tắm rửa xong, nằm trên giường, Tử Tình còn nghe thấy cha và nương tính toán xem hôm nay mua hết bao nhiêu, Thẩm thị nói là còn không đến 3 lượng bạc, cũng may mà Thẩm Kiến Nhân giúp mua không ít. Tử Tình không nghe nữa, tiến vào mộng đẹp.
=======
Buổi sáng, Tăng Thụy Tường lại dẫn Tử Phúc đi mua ít đồ dùng hàng ngày, đến thợ rèn đặt làm vài cái cày, cuốc. Buổi chiều thì luyến tiếc cầm túi đồ lên huyện dạy học, nghe nói phải hai tháng nữa mới về nhà. Tử Phúc cũng khai giảng, mỗi ngày ra ngoài sớm, trước khi trời lặn xuống núi thì về.
Gà mái trong nhà chưa ấp trứng, hôm 20 tháng giêng, Thẩm thị có đi chợ phiên mua năm mươi con gà về, Thẩm thị nói sân lớn như vậy mà không nuôi gà cũng tiếc. Tử Tình muốn nuôi vịt, ngỗng lớn, nhưng Thẩm thị nói phải lùa chúng nó ra sông, mà việc trong nhà bận rộn, nuôi gà tiện hơn.
Lúc Thẩm thị về, nói hoa cải nở nhiều hoa, 1 mẫu trồng đậu cũng bắt đầu kết trái, lúa mạch non cũng lớn được cả gang tay, mấy ngày nay không có việc ruộng đồng gì nên Thẩm thị dẫn Tử Lộc nhặt củi, sai 3 đứa con giữ nhà.
Chờ 2 đi, Tử Tình bảo Tử Thọ trông Tử Hỉ, chính mình thì đến chỗ để mầm móng đã mua, có một đống khoai tây, Tử Tình mở ra, thấy đã nẩy mầm. Kiếp trước nhà Tử Tình ở một thị trấn nhỏ, lão mẹ mê gieo đồ ăn, ca ca bề bộn nhiều việc, Tử Tình đều theo lão mẹ để giúp đỡ, lão mẹ là người hay nói, vừa làm vừa nói chuyện, cho nên ươm hạt giống rau cỏ gì đó thì Tử Tình có tự tin, nhớ đến lão mẹ, Tử Tình bi thương, có lẽ, giờ phút này lão mẹ cũng đang thương nhớ nàng.
Tử Tình nghĩ, bây giờ là mùa gieo trồng khoai tây, nhưng mình không thể làm hết một đống thế này, nhưng Tử Tình vẫn bưng khoai tây ra bên ngoài, hiện tại trời không đổ mưa, nhiệt độ buổi tối tầm 10 độ, thích hợp để nẩy mầm, mặt khác, Tử Tình kiếm một cái bát sức mẻ, dùng nước ấm ngâm hạt tiêu, chừng một canh giờ đổi nước ấm một lần, sau đó cho phơi nắng, rồi tìm cuốc, đào xới mảnh đất ngay cạnh nhà gỗ, chưa đến 1 thước vuông thì nghỉ ngơi một chút, Thẩm thị ôm một bó củi tùng trở lại, Tử Lộc một tay bưng rổ, bên trong là quả tùng, mặt trên còn có một đống nấm, một tay thì kéo vài cành củi khô.
Tử Tình nhìn thấy mẫu thân, bảo Tử Lộc cùng nàng đi giặt quần áo, chưa quen đường trong thôn nên sợ lạc. Tử Tình thấy trong hồ có rất nhiều lục bình nhỏ (cây bèo), có thể cho gà ăn, về nhà liền nhờ Tử Lộc chặt một cây trúc nhỏ, tìm một miếng vải màn, cột chặt lại thành hình tròn, không có sắt nên dùng một cành liễu xỏ qua, tìm dây thừng buộc vào, sau này, mỗi lần giặt quần áo, Tử Tình lại bảo Tử Lộc vớt lục bình, gà con ăn cực sung.
Chạng vạng, Tử Phúc trở về, Tử Tình nhờ hắn cuốc thêm chút đất, được một mảnh lớn, chia làm hai. Ăn xong cơm chiều, Tử Tình nói với Thẩm thị: “Nương, chúng ta mời a công (ông nội) đến, dùng trâu cày chỗ sân đi, dùng cuốc thì cuốc đến bao giờ mới xong được? Dương khoai nẩy mầm cả rồi, phải nhanh chóng trồng xuống.”
“Nương nói con là bà quản gia đâu có sai, chuyện gì cũng quan tâm, sao con biết có thể dương khoai trồng, trước kia chúng ta chưa trồng thứ này mà?”
“Nương, chủ tạp hoá nói nẩy mầm là có thể trồng, hơn nữa dương khoai đã nảy mầm thì không được ăn, có độc, chỉ trồng thôi, sân nhà chúng ta cũng lớn mà.”
Nói đến chuyện đất trống, Thẩm thị là nói vừa vặn trồng chút cải thìa, nhanh lớn, nảy mầm là nhổ ăn được, trong nhà không trồng rau thì ngày nào cũng sang lão phòng hái rau, không được.
Ai ngờ hôm sau, Thẩm thị vừa mở cổng lớn, đã thấy đứa con trai của đại ca đến, trong tay Thẩm Vạn Phúc cầm rổ, lưng đeo 1 cái túi đến đây, thì ra Hà thị biết mấy ngày nay Thẩm thị mới chuyển nhà, nên lo lắng, bảo Thẩm Vạn Phúc qua đây xem có gì cần giúp không.
Thẩm thị tiếp đón cháu vào, mặt trên rổ mà Thẩm Vạn Phúc cầm là đồ ăn, phía dưới là trứng gà, có tầm 20 quả, trong túi đựng đậu tương, nói là Hà thị biết Thẩm thị không có lương thực nên mang chút đậu để ăn dầnn. “Tiểu cô, có việc gì chưa làm xong không, bà và nương bảo dượng không ở nhà thì ta giúp làm một chút.”
Bộ dạng Thẩm Vạn Phúc vuốt đầu rất hàm hậu trung thực, trách không được nhà bọn họ lại để hắn thừa hưởng phần đất tổ tiên, nghe hắn bảo năm nay đệ đệ Thẩm Xuân Phúc sẽ ra ngoài học hỏi.
Đúng là buồn ngủ đến đưa gối đầu, Thẩm thị cũng không khách khí cháu mình, dẫn hắn đến lão phòng dắt trâu, cày đất trong sân. Tử Tình nhân cơ hội đem hạt tiêu đã ngâm gieo xuống, dùng một lớp đất mỏng phủ lên, tưới chút nước vo gạo vào, còn ôm một ít rơm lại, sẽ rải rơm lên vào buổi tối nhằm giữ ấm.
Một ngày qua đi, cày xong chừng một mẫu, cũng đã san bằng tốt, Tử Tình và Tử Lộc nhặt đá, cỏ bỏ đi, Thẩm Vạn Phúc lại chia làm thành mấy vạt đất, mỗi vạt dài khoảng năm thước, rộng nửa thước, cơm nước xong đã vội vàng về nhà, còn bảo mai hắn lại đến.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!