Edit: Queen
Beta: Cassie
Sau khi Túc Thiên Dục biết tin, vẻ mặt lập tức trở nên cổ quái: “Thật sao?”
Nét mặt Quyền Lê cũng giống hắn: “Là thật, bức ảnh được gửi về là hình một ổ mèo vừa to vừa xịn, đây là ảnh chụp.”
Túc Thiên Dục nhìn bức ảnh, cười dịu dàng: “Gã định làm gì?”
Quyền Lê suy đoán: “Chiêu hàng? Dụ dỗ?”
Túc Thiên Dục cảm thấy không giống: “Tên đầu heo đó cho tất cả những người bên cạnh tôi vào danh sách đen hết, thà rằng giết nhầm còn hơn bỏ sót chứ đừng nghĩ đến chiêu hàng.”
Quyền Lê tiếp tục đoán: “Chẳng lẽ là vì thích mèo?”
Túc Thiên Dục vẫn cảm thấy không giống: “Thứ mà gã yêu nhất đó giờ luôn là đồ ăn, nếu có một ngày gã thích mèo, chắc chắn là bởi vì mùi thịt mèo thơm.”
Quyền Lê: “…”
Có một câu nói không hề sai, người hiểu mình nhất chính là kẻ địch.
Lý do phản bác mà chủ tịch Túc đưa ra đúng là nói có sách mách có chứng, hợp lý đến mức Quyền Lê không thể bác bỏ, y mang theo nghi hoặc hỏi: “Thế cuối cùng lý do là gì?”
Trong phòng yên tĩnh một lúc, Túc Thiên Dục đột nhiên cười nói: “Có thể là do mèo con quá đáng yêu chăng.”
Nghe vậy Quyền Lê – vốn đang nghiêm túc suy tư – gương mặt lập tức lộ ra biểu cảm meme anh da đen dấu chấm hỏi, dõi theo tầm mắt của hắn quay đầu nhìn lại thì phát hiện Đường Thanh đã đi thẳng đến ao cẩm lý, trong tay cầm vợt cá dường như đang mò cái gì đó.
Quyền Lê: “…”
Y hít một nơi thật sâu, cố gắng dùng nụ cười ép mấy lời khịa chuẩn bị phun ra khỏi cổ họng xuống, có ý nhắc nhở bảo: “Đúng vậy, nếu thành mèo nhà người khác thì còn đáng yêu hơn.”
Ý cười trên khóe môi Túc Thiên Dục lập tức lạnh xuống, ngữ điệu dịu dàng nói: “Cậu ta có thể thử.”
Quyền Lê cảm thấy lạnh cả sống lưng, lập tức ngậm miệng yên lặng, y biết từ ‘cậu ta’ không chỉ ám chỉ sếp Thao mà còn chỉ cả mèo con nữa.
Nếu sếp Thao dám bắt cóc mèo con thật, dựa theo mức độ để ý của chủ tịch Túc, đoán chừng trong vòng ba trăm năm hai người bọn họ đừng mong sống yên ổn.
Về phần mèo con… Nếu cậu bị một cái ổ mèo dụ dỗ đi mất, theo tính tình của chủ tịch Túc chắc chắn hắn sẽ mua một cái ổ mèo khác còn xa xỉ hơn về, sau đó đánh gãy chân mèo rồi nhốt cậu lại — dù sao ý định bắt mèo con rồi nhốt lại của chủ tịch Túc cũng không phải mới có ngày một ngày hai, hắn chỉ cần một lý do quang minh chính đại để làm vậy mà thôi.
Quyền Lê vừa thổn thức hai tiếng thì Túc Thiên Dục lại nói: “Hôm tiệc rượu đừng để mèo con một mình.”
Quyền Lê lập tức hoàn hồn: “Ok.”
Túc Thiên Dục híp mắt, nói lại mấy chuyện đã tính toán ra, sau đó hủy kết giới rồi đứng dậy đi ra ngoài.
Đường Thanh còn đang quyết đấu với đá cuội dưới đáy ao, đôi má ửng đỏ sau một thời gian dài phơi nắng, cả người tràn đầy sức sống, chỉ cần nhìn thôi đã khiến người ta cảm thấy hạnh phúc.
Ý cười trên khuôn mặt Túc Thiên Dục rõ thêm vài phần, đứng cạnh ao cùng với cậu, hỏi: “Đang làm gì vậy?”
Đường Thanh nhìn chằm chằm mặt nước, cũng không ngẩng đầu lên mà nói: “Kim thiềm bị rơi xuống nước rồi.”
Túc Thiên Dục tỏ vẻ thắc mắc: “Rơi xuống? Làm sao nó lại rơi xuống nước được?”
Đường Thanh cũng cảm thấy kỳ quái. Hôm nay cậu rảnh rỗi ngồi trong sân ngắm cá, kết quả đang ngắm thì nghe một tiếng “tõm”, kim thiềm đột nhiên rơi xuống nước.
Lúc đó không có ai đụng vào nó cả, gió lúc ấy cũng chả lớn lắm nữa, theo lý thuyết thì mấy loại đồ vật được gắn cố định thì sẽ không dễ rơi ra, nhưng không biết vì sao tự nó lại rơi xuống.
Túc Thiên Dục nghe xong quá trình, mặt không đổi sắc nói: “Kim thiềm là vật đã được cố định chắc chắn từ ban đầu, có thể do Quyền Lê thường xuyên đi ngang qua phá nó nên mới trở nên lỏng lẻo dễ rơi như vậy.”
Quyền Lê đi ngang qua đó, lặng lẽ nhận nỗi oan này, rời đi không nói một lời.
Cũng may Đường Thanh cũng không quan tâm lắm. Vì mất nửa ngày không vớt được kim thiềm lên, lực chú ý của cậu đã từ “vì sao lại rớt xuống” thành “vì sao lại không vớt lên được” lần thứ n hoài nghi mình xung khắc với Vận thành.
Trước kia nếu có đồ vật rơi xuống nước thì cậu chẳng cần đi vớt, dòng nước sẽ tự đẩy đồ vật đó tới trước mặt cậu, cậu chỉ cần khom lưng xuống nhặt lên là được. Đâu như bây giờ… vớt nửa ngày đến bóng của kim thiềm cũng chẳng thấy đâu.
Vận may của cậu đi đâu hết rồi?
Chẳng lẽ vì cậu với Túc Thiên Dục thành kiểu: vận may x vận rủi = vận rủi?
Đường Thanh nghiêng đầu đưa mắt nhìn người kế bên, tập trung quan sát vận rủi của hắn, sau khi cậu khẳng định không có gì thay đổi trong mấy ngày qua, đành chán nản thở dài.
Đời người thật gian nan.
Túc Thiên Dục nhìn theo ánh mắt cậu thì thấy vận rủi của chính mình, đột nhiên cong môi cười, cầm ấy vợt bắt cá nói: “Để tôi.”
Ánh mắt Đường Thanh chứa đầy hoài nghi: “Anh chắc chứ?”
Túc Thiên Dục lại cười nói: “Đánh cược không?”
Đường Thanh: “Cược cái gì?”
Túc Thiên Dục nắm lấy gậy trúc đưa đầu vợt bắt cá vào nước: “Nếu trong ba lần mà tôi vớt được thì cậu phải thả thính tôi.”
Đường Thanh: “Còn nếu anh thua?”
Túc Thiên Dục: “Trong vòng ba ngày tôi không được thả thính nữa.”
Đường Thanh cảm thấy mức độ này có thể chấp nhận, gật đầu đồng ý: “Được.”
Túc Thiên Dục cong môi, kéo vợt bắt cá lên liếc mắt nhìn, trống rỗng.
Hắn không vội, lại đổi hướng vớt thêm một lần nữa, vẫn trống rỗng.
Còn một lần cuối cùng, hắn đưa vợt bắt cá vào nước tìm tòi một lát thì chợt cảm thấy gậy trúc nặng xuống, chú kim thiềm nào đó rất hiểu chuyện, vô cùng thành thật bò vào lưới bắt cá, chủ động trợ giúp boss gian lận.
Túc Thiên Dục cực kỳ vừa lòng, nâng kim thiềm ra khỏi mặt nước: “Tôi thành công rồi.”
Đường Thanh không hé răng.
Túc Thiên Dục dừng lại một giây, nụ cười không thay đổi nói: “Nếu đã không muốn thì thôi vậy, cậu không vui tôi cũng sẽ cảm thấy khó chịu.”
Đường Thanh lắc đầu: “Không phải, tôi chỉ đang nghi ngờ vận may của mình.”
Rõ ràng trước đó cậu còn vỗ ngực đảm bảo mình có vận khí tốt bẩm sinh, có thể giúp Túc Thiên Dục gặp dữ hóa lành vượt qua cửa ải khó khăn, nhưng vì sao bây giờ lại cảm thấy… vận khí của người ta còn tốt hơn cả mình là sao?
Gì vậy trời?
Cậu không còn là mèo chiêu tài nữa hở?
Đường Thanh nghi ngờ cuộc đời.
Túc Thiên Dục nhìn mèo con đang ngơ ngác, đột nhiên quay đầu ho nhẹ, cố gắng nén ý cười do sự đáng yêu của cậu chọc ra, đứng đắn nói: “Cậu đừng suy nghĩ nhiều, có lẽ do kim thiềm được tôi nuôi lâu nên nhận chủ? Hoặc có thể đây là dấu hiệu cho thấy vận khí của tôi đang thay đổi theo chiều hướng tốt hơn? Mọi thứ trên đời đều có duyên số, không thể chỉ dùng vận may để xét được.”
Đường Thanh cảm thấy rất có lý, nhưng mà: “… Lúc anh nói ra mấy lời này thì đừng nở nụ cười tự đắc như vậy có được không?”
Từ lông mày đến đáy mắt của Túc Thiên Dục đều hiện lên ý cười, đôi mắt đen láy điểm thêm nốt lệ chí tỏa sáng rực rỡ, độ cong của khóe môi không khác nụ cười thường ngày của hắn lắm nhưng lại không giấu được sự vui sướng trên đó.
Hắn da mặt dày, vừa bị phát hiện thì không thèm giấu nữa, cười nói: “Tôi chỉ là đang mường tượng khung cảnh khi được nghe cậu thả thính, lập tức không khống chế được mà cảm thấy vui vẻ, ai bảo tôi quá thích cậu làm chi.”
Đường Thanh cười hờ hờ, cậu đã sớm miễn dịch với mấy lời thả thính kiểu như thế này.
Túc Thiên Dục cũng không giận, cứ tiếp tục nhìn cậu như thế, hiển nhiên là muốn hoàn tất việc đánh cuộc ngay tại chỗ.
Đường Thanh tự hỏi một lúc, học theo cách nói chuyện của hắn, dùng một giọng điệu đùa cợt hỏi: “Anh thích mèo hay thích chó?”
Túc Thiên Dục không chút do dự: “Mèo.”
Đường Thanh dừng một giây, rồi nghiêng đầu kêu: “Meo ~”
Mềm mại nhẹ nhàng, tựa như một sợi lông tơ lướt qua sau cổ khiến cho người ta mềm nhũn cả người, cả trái tim như muốn sụp đổ.
Điểm moe của Túc Thiên Dục bị chọc thiệt mạnh, ánh mắt đều thay đổi.
Đường Thanh còn đang căng thẳng cố giữ mặt mũi, nâng cằm nói: “Tôi nói xong rồi!”
Đột nhiên, Túc Thiên Dục cúi người tới gần làm Đường Thanh sợ tới mức lui về sau một bước, đôi mắt mèo mang theo sự cảnh giác: “Anh định làm gì!”
Túc Thiên Dục bình tĩnh nhìn cậu, nửa thật nửa giỡn nói: “Tôi bị ghẹo đến mức không kìm chế được, rất muốn hôn cậu.”
Đường Thanh: “???”
Anh có tin tôi cho móng mèo của tôi hôn mặt anh không?
Cũng may tốc độ trở mặt của Túc Thiên Dục vẫn nhanh như cũ, chỉ trong hai giây đã lập tức đổi thành nụ cười lúc đầu, nhướn mày nói: “Bị dọa rồi sao?”
Đường Thanh không chấp nhận chịu thiệt: “Đúng vậy, sợ tới mức tôi mém chút nữa đã tặng anh một đạp.”
Túc Thiên Dục bật cười, lôi vợt bắt cá đựng kim thiềm ra khỏi nước, thuận tiện lảng sang chuyện khác: “Tạm thời vẫn chưa biết được nguyên nhân nó rơi xuống, giờ tôi mang nó qua nhĩ phòng* để nó không rơi xuống nước nữa.”
* Ở đầu phía đông của căn phòng phía bắc làm thêm một phòng xép thì gọi là nhĩ phòng
Đường Thanh: “Ừ.”
Túc Thiên Dục thình lình ra đòn bất ngờ*: “Đình viện vào buổi sáng có chút nóng nên tới chính phòng sẽ mát mẻ hơn, coi mặt cậu đỏ lên rồi kìa.”
*nguyên văn là sát hồi mã thương (杀回马枪): thành ngữ Trung Quốc mang ý nghĩa đánh trả một đòn bất ngờ.
Câu cuối mang đầy ý xấu, phối hợp với vẻ mặt cười như không cười, giống như có ý nói: Tôi đã nhìn thấu vỏ bọc của cậu, mặt cậu đỏ rõ ràng là vì tôi!
Đường Thanh: “…”
Cậu lập tức vung ra một vuốt.
Túc Thiên Dục phản ứng nhanh hơn, nghiêng đầu tránh thoát, dùng phần gậy trúc của vợt bắt cá ngăn chặn đợt tấn công của cậu: “Đừng tức giận mà.”
Đường Thanh tươi cười xán lạn: “Tôi có tức giận đâu nè.”
Sau đó cậu không chút khách khí đá hắn một cái để thoát khỏi sự kìm hãm.
Túc Thiên Dục buông tay trái ra, tay phải vứt kim thiềm lên trời rồi túm lại cánh tay mới thoát đi của mèo con, trói tay cậu ra sau lưng rồi ôm cậu xoay nửa vòng, cuối cùng vươn tay bắt được kim thiềm đang la oai oái: “Đồ sát nhân.”
Đường Thanh nổi gân xanh, thụi cùi trỏ vào bụng hắn.
Túc Thiên Dục cười lớn, phối hợp buông cậu ra.
Hai người cực kỳ trẻ con cãi nhau ầm ĩ ở đình viện, trong đó kẻ xui xẻo và sợ hãi nhất ở đây không ai khác ngoài kim thiềm đáng thương vừa bị boss nhà mình ném lên trời.
Má ơi thật là đáng sợ á á á á á!
Tôi sắp rơi xuống đất rồi!
A a a a vuốt mèo sắp vồ đến tôi rồi!
…
Cả đình viện đều quanh quẩn tiếng kêu thảm thiết của kim thiềm. Đàn cẩm lý dưới ao đột nhiên cảm thấy, so với kim thiềm, đôi nam nam này đã rất tốt với bọn nó rồi.
Quả nhiên, phải có so sánh mới có đau thương.
Cuối cùng kết cục của kim thiềm là bị Túc Thiên Dục mang đến nhĩ phòng, thời gian tê chân liền giảm đi đáng kể, chỉ cần cửa vừa đóng, dù cho nó có nhảy disco* cũng không ai quản, thật là chuỗi ngày sung sướng khủng khiếp đối với nó.
*Vâng, lại cái điệu nhảy hôm nọ đó mọi người =))))
Đường Thanh thì chỉ tới nhĩ phòng vào ngày mười lăm, chà rửa và cầu phúc cho con mèo chiêu tài bên trong.
Ngày hôm đó vừa mới bận bịu xong Quyền Lê đã mang theo hộp quà cùng bao lớn bao nhỏ tìm đến, bảo đó là quần áo mặc để tham dự tiệc chúc thọ ngày mai.
Đường Thanh nhìn lướt qua, có một bộ vest, bên trong còn có hộp gỗ đàn hương đỏ quen thuộc.
Quyền Lê cười tủm tỉm nói: “Đây là khuy măng sét mà chủ tịch Túc tự mình lựa, nói là rất hợp với khí chất của cậu Đường khi mặc bộ quần áo này.”
Đường Thanh không nhẹ không nặng hừ một tiếng, nhưng lại không từ chối.
Quyền Lê biết đây là cậu đã đồng ý nhận, đơn giản dặn dò vài câu rồi rời đi.
Bây giờ đang rơi vào tình cảnh ‘trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết’. Từ hôm chủ tịch Túc chọc mèo con xù lông, Đường Thanh lập tức đơn phương chiến tranh lạnh, không khí trong nhà cực kỳ yên tĩnh, với giáo dưỡng tốt đẹp thì ăn cơm cũng không phát ra tiếng động, bầu không khí trầm lặng, rất khủng bố.
Càng muốn mạng đó là, chủ tịch Túc còn bắt bọn họ nghĩ biện pháp để chọc mèo con vui vẻ, vì để kết thúc chiến tranh lạnh mà vô cùng mất trí.
Quyền Lê bị tra tấn đến to đầu*, cuối cùng thấy được khởi sắc, lập tức báo cáo lại chuyện mèo con đồng ý nhận khuy măng sét.
*nguyên văn là một cái đầu hai cái đại (一个脑袋两个大): “Một đầu hai to” tương đương với “đầu to”, có nghĩa là có rất nhiều việc hoặc khó giải quyết, không biết phải làm thế nào.
Túc Thiên Dục không hề ngoài ý muốn, vuốt cằm vẻ mặt vui sướng.
Quyền Lê cảnh giác: “Vất vả lắm cậu Đường mới bỏ qua, cậu đừng trêu chọc cậu ấy nữa.”
Túc Thiên Dục: “Tôi không tính đi trêu chọc cậu ấy.”
Quyền Lê: “Cậu muốn soi gương không?”
Túc Thiên Dục thu lại biểu cảm, lại nhịn không được cong môi: “Tôi chỉ cảm thấy cậu ấy thẹn quá hóa giận thật đáng yêu.”
Vẻ mặt Quyền Lê đầy lời muốn nói*, nghĩ thầm cậu là học sinh tiểu học yêu sớm chắc? Thích cậu ấy nhất định phải trêu chọc cậu ấy ư?
*nguyên văn là tào nhiều vô khẩu (槽多无口): có quá nhiều chỗ để phàn nàn và không biết bắt đầu từ đâu.
Bản thân mèo con cũng có một sự kiêu ngạo nhất định, cậu cố tình đi trên chọc nhiều lần để tạo cảm xúc lên xuống khiến mèo con trở nên hứng thú với nó, nhưng đây không phải là kế sách lâu dài, cứ kiên trì liên tục như thế dễ làm mèo con đầu nhập hàng ngũ kẻ địch, vĩnh viễn đừng mong mèo con quay lại!
Ưu và nhược điểm đang xoay vòng vòng trong miệng, Quyền Lê đột nhiên nhanh trí, hỏi: “Chủ tịch Túc, cậu có muốn nhìn thấy nguyên hình của cậu Đường không? Một cục lông xù xù, mềm mại nho nhỏ.”
Túc Thiên Dục dừng lại.
Quyền Lê không ngừng cố gắng: “Lúc tức giận cũng là một cục lông đang tức giân, mặt mèo xù lông lên, lúc giận dữ mắt mèo sẽ trừng tròn thiệt tròn, ngửa đầu nhìn cậu kêu meo meo…”
Hình ảnh quá rung động, Túc Thiên Dục càng nghĩ càng thấy đáng yêu, tỏ ý y muốn nói gì thì nói nhanh lên.
Quyền Lê nói: “Mèo con là một sinh vật cực kỳ chú trọng cảm giác an toàn, chỉ khi có được sự tin tưởng nó mới lộ ra bụng để cậu sờ lông. Áp điều này vào cậu Đường, có thể thấy chỉ cần được cậu Đường tin tưởng, cho cậu ấy đủ cảm giác an toàn, cậu Đường sẽ lập tức biến về nguyên hình ở chung một chỗ với cậu.”
“Về phần làm như thế nào mới đạt được sự tin tưởng và cho cậu ấy cảm thấy an toàn, điều này quá đơn giản, chỉ cần cậu bỏ tật xấu trêu chọc người ta, cho cậu ấy ăn, làm bạn cùng cậu ấy, yêu thương cậu ấy, kiên trì bền bỉ, tuyệt đối có thể làm cậu Đường rung động.”
Túc Thiên Dục nghe hiểu lời y nói, hắn không ủng hộ việc y coi chuyện hắn hay đi trêu chọc mèo con là tật xấu, nhưng hắn không thể phủ nhận nguyên hình của mèo con quá có lực hấp dẫn.
Hắn bị thuyết phục.
Túc Thiên Dục cũng muốn được xoa, được hít bụng mèo.
Vì thế trưa hôm đó, vào lúc ăn cơm chiều, Đường Thanh phát hiện ánh mắt của Túc Thiên Dục nhìn cậu có chút kỳ lạ.
Đường Thanh cố gắng chịu đựng một lát, cuối cùng nhịn không được đành buông đũa: “Anh có chuyện gì sao?”
Túc Thiên Dục mỉm cười: “Không có việc gì, chỉ là cảm thấy cậu càng lúc càng đáng yêu.”
Đường Thanh cười ha ha, vẫn miễn dịch với mấy câu thả thính như thường.
Hai câu này tuy ngắn gọn, lại giống như một bậc thang, trực tiếp phá tan cuộc chiến tranh lạnh đơn phương, không khí cũng theo đó mà dịu đi không ít. Hơn nữa có Quyền Lê ở giữa làm cầu nối, bữa cơm này rốt cuộc cũng có sự giao lưu.
Nhưng mà Đường Thanh vẫn không tham gia việc uống trà ngắm trăng vào buổi tối, bởi vì ngày mai còn tham gia tiệc rượu nên phải chuẩn bị tinh thần, cậu cần đi nghỉ sớm một chút.
Một đêm ngủ ngon. Đến ngày hôm sau, hiếm khi Đường Thanh mới mặc lễ phục, âu phục màu đen kết hợp với khuy măng sét màu xanh nước biển đơn giản sang trọng, không thể không nói con mắt chọn lựa của chủ tịch Túc quả thực rất tốt.
Túc Thiên Dục tương đối thích dùng trâm cài áo, đính thêm một viên đá quý màu vàng to như trứng bồ câu được điêu khắc tinh xảo thành hình một đầu sư tử, uy nghiêm và khí phách, cực kỳ phù hợp với khí chất của hắn.
Đường Thanh đã đi vào nhà kho cùng hắn vô số lần, mơ hồ có chút ấn tượng về viên đá quý này, chẳng qua lúc ấy khi nhìn thấy nó thì nó vẫn chưa được chế tác.
Xem ra Đông Khóa Viện thật sự có các nghệ nhân bậc thầy.
Đường Thanh nhìn thì đột nhiên nhớ tới gì đó, nâng tay lên nhìn khuy măng sét. Quả nhiên, phần đế của khuy măng sét là một con sư tử con lông xù xù được chạm khắc bằng vàng, trên đầu đội một viên đá quý màu xanh biển, trâm tay áo châm là đuôi của nó.
Đường Thanh: “…”
Nhọc lòng quá rồi.
Túc Thiên Dục bình tĩnh, cười hỏi cậu: “Vui không? Đây là một kiểu tỏ tình khác đấy.”
Đường Thanh cười đáp lại, phản kích: “Đúng là tình cha con thật vĩ đại, tôi rất cảm động.”
Túc Thiên Dục nhìn đầu sư tử hùng tráng uy nghiêm của chính mình, lại nhìn sư tử con đáng yêu của cậu, trầm mặc.
Bức tường này quả thật không thể vượt qua được mà.
—