Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Cuộc Sống Vô Sản Chết Tiệt!

Hôm nay tô bình làm việc đặc biệt năng suất. Chăm khách hàng đều là đón tận cửa đưa tận cổng. Thông tin không sai lệch. Sắp xếp phòng hài hoà phù hợp. Chỉ còn chờ khách hàng đánh giá 5 sao nữa là OK. Chưa tới giữa đêm, tô bình đã nhận được tiền tips cũng Kha khá, cậu đứng quầy tính lẩm nhẩm, cứ thế này mà phát huy đến cuối tháng, nói không chừng tháng sau sẽ dư dã tiền về quê thăm nhà. Cậu bị sự tưởng tượng của mình làm cho phì cười, tô bình cảm giác mình đã có sự thay đổi lớn. Cuộc sống vô sản sắp vẫy tay say bye bye với cậu rồi.

Tô bình vui vẻ liếm ngón tay, xoạch xoạch đếm lại xấp tiền lẻ đang cầm.

Thiếu thần hôm nay lại không vui. Cậu ta vừa bị ở nhà chính gọi đến, muốn cuối tuần này về tụ hợp gia đình ăn bữa cơm, sẵn tiện thì xem mắt cô con gái lớn nhà ông trưởng chi cục thuế gì đó. Tâm tình đang không tốt, lại nhìn thấy tô bình vui vẻ đếm tiền không biết trời trăng là gì. Ông chủ đang mang bực trong người sao nhân viên làm thuê có thể vui như tết thế kia được, thiếu thần liền nghĩ ra ý xấu. Khoé miệng lại nâng lên. Đi đến bên cạnh quầy lễ Tân. Một tay đặt lên quầy, hơi nghiêng người vào trong nhìn xấp tiền tô bình đang đếm, nhỏ giọng hỏi:

- tiền tips hôm nay ổn không anh?

- Cũng tạm, Cũng tạm.

tô bình không để ý thuận miệng trả lời. Sau mới hơi giật mình nhận ra ai đang hỏi mình. Ngẩng đầu nhìn lên ông chủ nhỏ đang mang đầy ý xấu.



“Chắc không đâu, đây là tiền khách cho mình mà, mình có quyền giữ chứ … nhỉ?” Tô bình run rẩy nghĩ trong lòng. Thế rồi tiếng lòng của cậu bị một câu cào nát tươm.

“ anh tô bình không biết khách sạn có quy định nhân viên không được nhận tiền tips của khách hàng hay sao?”.

Tô bình Cảm thấy hết sức bất bình. Cậu muốn phản bác nhưng lại chẳng tìm được lý do nào ra trò. Chỉ đành cười giả tạo nói: “ tôi thật sự không biết khách sạn còn có quy định như vậy đấy?”.

Một bên lông mày của thiếu thần nâng lên. Miệng tủm tỉm cười chờ cậu nói tiếp.

“ nên là chỉ lần này thôi? Lần sau tôi sẽ từ chối ngay. Không nhận bất cứ gì của khách cả. Cậu thấy sao?”

Thiếu thần đưa tay rút lấy xấp tiền từ mấy ngón tay đang ga cố gắng níu kéo của tô bình, vạch từng tờ ngấm nghía, cúi đầu ra chiều đắn đo rồi khẽ nói: “ anh muốn nhận cũng được thôi? Nhưng đây là khách sạn của em. Anh thì lại đang làm cho em. Tiền tips này nên chia 3-7, anh tô bình thấy thế nào?”

“ điều đó là dĩ nhiên, cậu nói rất đúng? “ tô bình cười gượng đáp.

Nhưng trong đầu thì đang thầm chửi mười tám đời nhà cậu ta. “ thằng tư bản này còn thiếu thốn cái khỉ gì mà phải đi bòn rút chút tiền này của ông đây?”

“ cậu 3 tôi 7 cũng được, khách sạn dù sao cũng là của cậu mà?” tô bình cười cười nói.

Thiếu thần đã đếm xong xấp tiền, phân ra làm 2 phần một phần đưa cho tô bình, phần còn lại thì giữ ở trong tay mình. Cười rất chi tươi tắn, phán:



“ ấy, anh hiểu lầm rồi, ý của em là anh 3 phần, em 7 phần mới đúng?”

Tô bình cảm thấy cả người mình i như cái đầu xe lửa trong mấy phim hoạt hình trước giờ cậu vẫn xem, lúc này khói đang bốc lên nghi ngút. Cậu cằm xấp tiền le que trong tay. Một cơn gió hiu quạnh lùa qua. Khuôn mặt không thể tin được Nhìn bóng dáng đại tư bản vui vẻ rời đi.Giờ thì cậu đã biết tại sao người ta mới là chủ còn mình chỉ có thể đi làm công cho người ta rồi. Cái Tên tư bản hút máu người vô nhân tính.

Thiếu thần có nuôi một con mèo, tên nó là na na, thuộc giống mèo Maine Coon nhập khẩu từ nga, bộ lông trắng thuần, cộng với đôi mắt một bên xanh 1 bên màu hổ phách. Vừa nhìn đã biết là mèo quý sờ tộc rồi. tô bình rãnh rỗi sẽ chơi với nó.

Nhưng đến một buổi chiều cuối tuần, khi cậu nhìn thấy thiếu thần cầm xấp tiền quen quen, trả cho người giao hàng, sau đó ôm thùng đồ ăn cho mèo xoay người, vừa nhìn thấy tô bình, thiếu thần liền giơ gói hàng cho cậu xem. “Đồ ăn của na na tháng này đều phụ thuộc vào anh car đấy, cố gắng phát huy nha, anh tô bình”.

Tô bình muốn giết mèo.

“Tiền ăn của ông, tiền phòng của ông, tiền mồ hôi xương máu của ông?”

Thời gian thấm thoát, thế mà nữa tháng đã qua. Tô bình làm quen với công việc mới rất nhanh. Khách sạn này không lớn cũng không nhỏ, vị trí lại rất bình thường. Nhưng khách ra ra vào vào xem như có thể gọi là tấp nập.Tô Bình làm ở đây hai tuần mới nhận ra. Khách vào đây chỉ có 3 phần là muốn thuê phòng, 7 phần còn lại đều đến tìm Thiếu thần.

Tỷ như cái vị không biết là muốn hay không muốn gây sự chú ý trước mặt này.

“ ô, cậu là nhân viên mới đến à?”

Đứng đối diện cậu là một thanh niên, ăn vận rất thời thượng, đầu đội nón lưỡi trai, mặt mũi che bởi 1 cái khẩu trang cùng cặp kính mắt gucci bảng rộng, sau lưng cậu ta còn có hai người đàn ông mặc vest đen, kính râm giày da. Mọi thứ đều rất basic, Chỉ thiếu điều hét lên cho bàn dân thiên hạ hay: “ ở đây có người nổi tiếng”.

Tô Bình rất chuyên nghiệp trưng ra bộ mặt cười thương hiệu.

“ chào anh, không biết anh cần giúp gì?”

“ tôi muốn gặp ông chủ của cậu?”

“ anh vui lòng đợi chút, để tôi gọi cho ông chủ ạ?”

tô bình lấy điện thoại bàn gọi cho thiếu thần. bên kia đầu dây, cậu ta cũng không hỏi ai, chỉ kêu tô bình dẫn người lên.
Nhấn Mở Bình Luận