Nhìn nhìn, não cô hiện lên 1 cảnh tượng.
Lập tức, mặt cô nóng lên.
Dùng tay quạt mặt nóng, cô dùng sức lắc đầu, vẫn k thể xóa đc, k chỉ vậy, đến mặt nam chính cũng biến thành Mộ Nguyệt Sâm.
Trời ơi, não cô bị nhiễm virus rồi?
“Đứng ngây ở đó nhìn anh làm gì.” Mộ Nguyệt Sâm từ tốn lên tiếng, ngẩng đầu, thấy mặt cô đỏ như mới uống rượu, mắt sắc bén híp lại: “E k khỏe sao?”
“Hả---, tôi cái đó tôi” Hạ Băng Khuynh tay chân k biết đặt ở đâu, sợ bị anh phát hiện bí mật trong đầu, lúc này rối cực kỳ, thấy ly nước trên bàn anh, cô xông đến lấy lên uống ùn ụt, cầm ly, căng thẳng nói: “Tôi khát rồi!”
Mộ Nguyệt Sâm chỉ ly thủy tinh cô cầm trc ngực: “Đây là ly của tôi.”
Hạ Băng Khuynh cứng đờ 1 chút.
Chớp chớp mắt, anh dùng miệng đụng vào ly rồi cô đụng, đang k fai là hôn gián tiếp sao, tưởng tượng đến cảnh môi mỏng của anh lướt trên mép ly, hô hấp cô đột nhiên gấp gáp, ẩn hiện, cô hình như ngửi đc mùi vị nhàn nhạt từ hơi thở của anh.
Như là cầm khoai lang nóng trên tay, cô lập tức để ly xuống bàn.
Mộ Nguyệt Sâm nhíu mày.
Nha đầu này có chút kỳ lạ!
Nhìn cô 1 lúc, anh vẫy tay với cô:”Qua đây!”
“Tôi k qua!” Hạ Băng Khuynh lớn tiếng quả quyết từ chối, phát hiện phản ứng mình quá lớn, lập tức nhẹ giọng nói thêm câu: “Tôi còn có bài tập, tôi qua đó làm.”
Cô quay người, chạy bước nhỏ đến sofa, từ cặp lấy ra sách, cúi đầu vào sách.
Mộ Nguyệt Sâm nhìn cô ngày càng nghi ngờ: “Hôm nay ở trường làm những gì rồi.”
“Tôi chỉ lên lớp, k có gì khác.” Hạ Băng Khuynh cúi đuầ, ngoan ngoãn đáp.
“Vậy học những tiết gì?”
“Không khác bình thường, môn chuyên ngành, cũng có môn tự chọn.”
“Uhm, đc rồi, làm bài đi!” Mộ Nguyệt Sâm hỏi k ra, cũng bỏ qua.
Nhưng anh chắc chắn nha đầu này nhất định có chuyện.
Hạ Băng Khuynh uhm 1 tiếng, coi như thoát đc.
Mộ Nguyệt Sâm tiếp tục đọc văn kiện.
Phòng làm việc lớn, chỉ có tiếng lật sách.
Hạ Băng Khuynh cắn bút, lén lút ngẩng đầu nhìn 1 tí, vừa thấy mặt anh, đại não liền có nghĩ suy nghĩ bậy bạ k đứng đắn, sợ đến nhịp đập cũng k còn ổn định.
Căng thẳng che mặt, thật là điên mất.
Những hành động nhỏ này của cô, đều bị Mộ Nguyệt Sâm nhìn thấy.
Vật nhỏ này rốt cuộc đang khổ não cái gì?
Xử lý xong việc, trời đã tối, sau khi vào thù, đêm dài hơn.
Bọn họ về nhà, đang ăn cơm tối.
Hạ Băng Khuynh cố ý tìm nơi cách xa Mộ Nguyệt Sâm nhất, bây giờ cô k thể quá gần anh.
Ăn 2 miếng cơm, cô nghĩ đến cái gì đó liền nhìn Mộ Cẩm Đình: “Anh rể, lát nữa có thể dạy anh văn cho em k? E sắp thi rồi, sợ k đậu.”
“Tối nay sao?” Mộ Cẩm Đình có chút khó xử: “Nhưng a cùng c e đi coi concert, hay là tối mai.”
“E dạy cho cô ấy cho!”
Mộ Nguyệt Sâm k nhanh k chậm nói 1 câu.
Hạ Băng Khuynh dọa đến nghẹn nước miếng, ho gấp 2 tiếng, liền xua tay: “K cần, k cần, sợ phiền anh.”
“K phiền!”
“Nhưng---”
“K có nhưng, tối nay đến thư phòng của tôi, tôi chịu k nổi phòng đầy búp bê kinh khủng của em.’
“..” Huhu, k đi đc k!
Vẫn như cũ vì lí do bản quyền nên tụi mình xin tạm ngưng update nhé! Cảm ơn mọi ng đã ủng hộ
- -------- ----------